Bóng đêm dày đặc, nhưng trong phòng không có nửa phần hàn ý.
Hai bên trái phải giường đặt 2 lò than, cho người nằm trên giường sự ấm áp vào tận xương, chăn đệm mềm mại, trái lại ngủ rất thoải mái.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngủ được.
Đã trải qua 2 ngày, nhưng tinh thần của nàng càng lúc càng tốt, nàng xoay người hướng vào phía trong, tuy không nhìn thấy bên ngoài, nhưng do có lò than, chỉ cần có người đứng ở đầu giường, sẽ hắt bóng lên tường, nàng chỉ cần nhìn tường là thấy được bóng dáng người đó.
Nàng đã tính toán một phen, chỉ cần Kim Bất Hoán là Phượng Cô, nhất định hắn sẽ quay lại sơn trang, hơn nữa, sẽ quay lại càng sớm càng tốt, mà theo tốc độ nhanh nhất, hắn sẽ đến sơn trang tối nay.
Vì vậy, nàng đã cho người hầu lui hết từ lâu, chỉ ở trong phòng một mình.
Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Mang theo sự cuồng loạn, mang theo hy vọng, mang theo sợ hãi, mang theo kích động, là hỗn hợp của đủ thứ cảm xúc, cũng có chút mờ ám.
Hắn nhất định phải tới!
Gió đêm lay động, mặc dù gió rất lạnh, nhưng nàng không chốt cửa sổ, chính là để hắn vào cho tiện. Đêm đông khôn cùng, gió thổi mơn man, mang theo mùi hoa mai, lượn lờ khắp gian phòng.
Lỗ tai nàng cũng như dựng đứng lên, một mực chờ tiếng bước chân.
Rốt cục, trong đêm yên tĩnh, cũng có tiếng bước chân tinh tế.
Nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng giả vờ ngủ, lưng hướng ra ngoài, nhìn tường, lò than chiếu lên tường một bóng dáng mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra một cách rõ ràng từng chi tiết nhỏ trên bóng hình đấy.
Gương mặt khuynh thành tuấn mỹ mà tà khí, đôi phượng nhãn hẹp dài hơi cong lên, có đôi khi thoạt nhìn tà vọng vô cùng, có sự ngoan tuyệt, nhưng, chỉ khi biết được con người thật sự của hắn, ngươi mới biết đằng sau sự ngoan tuyệt là trái tim nóng bỏng như lửa, mũi cao thẳng, cho hắn vẻ cao ngạo ngông cuồng, tự cao tự đại, tự tin cuồng vọng, đôi môi mỏng, luôn mím lại thành một đường thẳng, lúc cười tà thì khẽ nhếch lên, đủ để lấy đi linh hồn của bất kỳ thiếu nữ nào
Mọi người đều nói nam tử môi mỏng là kẻ vô tình, nhưng nàng biết, biết rất rõ ràng, kẻ vô cũng là người hữu tình nhất! Đúng vậy, một khi hắn động tình, sẽ yêu thương sâu sắc hơn bất kỳ ai!
Hắn chỉ đứng yên một chỗ, không nhúc nhích chút nào, chỉ lẳng lặng đứng như vậy, như hóa đá tại đó, nhưng Vãn Thanh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, đang nhìn nàng chăm chú.
Trong lúc nhất thời, dường như có có thiên ngôn vạn ngữ đang chực chờ, cổ họng như bị bịt lại, xiết chặt đến hốt hoảng, mắt như bị bụi bay vào, một giọt nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống, trong bóng tối lẳng lặng thấm xuống đệm.
Nàng chưa bao giờ biết, thì ra nhớ nhung lại khiến người ta khổ sở như thế, trước đây buồn đau không thấy quá khổ sở, trong lúc nhất thời, chân chính gặp lại, lại khiến người ta khổ sở hơn ngàn lần.
Khí nóng lưu chuyển trong phòng, nhưng lại khiến người ở trong phòng cảm thấy chua chát.
Phượng Cô biết nàng đang thức, ngay khi hắn bước chân vào phòng, hắn đã biết, hô hấp của nàng dồn dập, từ sau khi hắn bước chân vào, hơi thở của nàng chưa từng vững vàng.
Hắn là người thông minh, chỉ trong tích tắc, liền hiểu tất cả.
Nàng đang đợi hắn.
Không phải là hắn không muốn nhìn nhận nàng, hắn chỉ đang chờ mọi chuyện ổn thỏa, sau đó, sẽ cho nàng một niềm vui mừng cực hạn. Hơn nữa lúc này, hắn cũng không thể xuất hiện, võ công của hắn vẫn chưa luyện xong, nếu xuất hiện lúc này, với thâm thù đại hận Mộ Dung Kiềm dành cho hắn, tất là sẽ không bỏ qua.
Hắn vẫn chưa có đủ năng lực bảo vệ nàng, thế nên chỉ có thể bắt nàng phải chờ, chờ thời cơ đến, bất quá, sẽ không còn lâu nữa.
Kỳ thật nàng khổ sở, hắn làm sao có thể không khổ sở chứ.
So với nàng, hắn còn khổ hơn gấp trăm lần.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, vì tương lai, chỉ có thể chịu đựng.
Bất quá tối nay, nàng không nhẫn được, hắn cũng không nhẫn được.
Hắn vốn định cho nàng một niềm vui bất ngờ, nhưng hắn không thể bắt nàng chịu khổ nữa, hơn nữa thật sự là chính hắn cũng không nhẫn được nữa.
Đột nhiên, tay áo hắn khẽ gợn, đang muốn đi đóng cửa sổ, lại nghe thấy Vãn Thanh nói nhỏ: "Chàng …đừng đi."
Thì ra nàng hiểu lầm thành hắn muốn đi, nhưng thật ra không phải thế.
"Nghe ta nói hết có được không?"
Phượng Cô không mở miệng, đột nhiên hắn rất muốn nghe nàng nói.
"Ta biết chàng không nhìn nhận chúng ta, nhất định là có lý do của riêng chàng, ta cũng không muốn ép chàng, nhưng chàng có biết không? Thứ cảm giác tưởng như đúng nhưng thực sự lại sai khiến ta không thể chịu đựng nổi. Trước kia, ta thật sự đã hết mọi hy vọng, cho là với hoàn cảnh đó, chàng phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, mặc dù một mực lừa dối bản thân rằng không tìm thấy thi thể chứng mình chàng không chết, nhưng ta thật sự đã hết hy vọng. Khoảnh khắc nhìn thấy một tia hy vọng, trái tim ta có biết bao gấp gáp, khiến ta bị dày vò cả ngày lẫn đêm. Từ trước đến giờ …ta rất giỏi chịu đựng, nhưng giờ phút này, ta phát hiện ra, có thế nào ta cũng không thể nhẫn được nữa. Nếu không chứng minh được sự thật rằng chàng còn sống, ta nhất định phát điên." Nàng biết, nếu là Phượng Cô, hắn không chịu nhìn nhận nàng, tất là có lý do và nỗi khổ của riêng hắn. Nhưng nàng vẫn không thể nhẫn được, có lẽ, đây là lần duy nhất nàng không thể nhẫn nại suốt cuộc đời này. Nhưng đã là tình cảm sâu sắc, làm sao có thể kiềm chế
Phượng Cô thật không ngờ, lại nghe được những lời đó, chỉ có thể lẳng lặng đứng đó, vẫn không nhúc nhích. Kỳ thật là hắn lo lắng Mộ Dung Kiềm, bất quá, không nhìn nhận nàng, chỉ vì muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ. Dù sao, không muốn Mộ Dung Kiềm biết chuyện, hắn có thể âm thầm gặp nàng.
Nhưng hắn không thể nghĩ ra, lại có thể nghe được nàng tâm sự tình cảm đến thế, thật sự là khiến hắn mừng như điên.
Hắn vẫn một mực cho là, ngay cả trong trường hợp Vãn Thanh có tình với hắn, tình cảm đó cũng chỉ mỏng như tờ giấy, hắn không nhìn nhận nàng là vì hắn một mực không tin tưởng bản thân, không ngờ, vào giờ khắc này, lại khiến hắn tự tin gấp nhiều lần.
Thì ra, Vãn Thanh yêu hắn!
Thì ra, Vãn Thanh yêu hắn!
Trái tim đập từng nhịp thình thịch như để khẳng định sự thật, hắn đột nhiên rất muốn hét lớn một tiếng, hét thật to, một lần lại một lần! Để toàn bộ thiên hạ đều biết điều đó!
Nhưng Vãn Thanh không biết tâm tư của Phượng Cô, vẫn nhỏ giọng tỉ mỉ: "Chàng không cần lên tiếng, ta đã biết là chàng, như vậy, ta liền thỏa mãn, chàng có thể đi, ta sẽ chờ, chờ đến ngày chàng nhìn nhận ta."
Nói xong những lời này, dường như lòng nàng trở nên bình thường hơn nhiều, cảm giác rất thanh thản, tâm trạng không giống trước đây, luôn luôn hoảng loạn.
Chỉ thấy tay áo vung lên, cửa sổ lay động.
Vãn Thanh tưởng hắn đi, khoảnh khắc đó, nàng vội vã quay đầu lại, muốn nhìn thấy hắn một lần, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng tốt, đến khi quay người lại, thứ chờ nàng là một cái ôm chặt cứng đến cùng gió lạnh.
Nhưng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, mùi đàn hương cùng khí tức của hắn lởn vởn quanh nàng, khiến nàng xúc động không kìm nén được.
Vì vậy nước mắt tuôn ra ào ào.
Chỉ thấy Phượng Cô ôm nàng thật lâu, sau đó hắn cúi xuống giường, màn hạ xuống, rồi sau đó, giường cũng bắt đầu lay động, Vãn Thanh chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, thoáng một cái, cảnh vật trước mắt đã biến đổi.
Trước mắt nàng là một thềm đá thật dài.
Có chút hoa mắt.
Đây là ám thất.
Vãn Thanh vẫn biến nhà giàu đều xây ám thất ngầm, nhưng không ngờ Phượng Vũ Cửu Thiên cũng có, mà giường nàng lại chính là cửa vào ám thất.
Nàng quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi mà không cần lên tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Bên dưới Phượng Vũ Cửu Thiên, chỗ nào cũng có mật đạo, chỉ có hai người là ta và Lãnh Sâm biết, còn như tứ tỳ, chỉ biết là có mật đạo, không biết cụ thể thế nào." Phượng Cô nói.
Bất quá, đối với mật đạo, Vãn Thanh không tò mò nhiều lắm, nàng chỉ muốn biết, hắn đã sống sót như thế nào, trong khoảng thời gian này, đi đâu làm gì.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của hắn, nàng cũng không muốn cắt lời.
Phượng Cô biết tâm tư của Vãn Thanh, vì vậy nói: "Ta biết nàng muốn hỏi thời gian vừa rồi rốt cục ta đã sống sót thế nào, mọi suy nghĩ của ta trong thời gian qua, ta sẽ nói hết cho nàng nghe."
"Đi, chúng ta tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống nói chuyện, nàng đang có bầu, tuy xuất huyết là giả, nhưng thân thể nàng suy yếu không chịu nổi." Vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm nàng, đưa nàng vào phòng trong.
Đường đi đều dùng dạ minh châu để chiếu sáng, cứ hai mươi bước chân lại thấy một viên dạ minh châu cực lớn, không thể không thừa nhận, Phượng Cô thật quá xa xỉ. Dạ minh châu này, người bình thường không thể nhìn thấy, nhà giàu có một viên đã là rất ghê ghớm rồi, hắn còn gắn lên vách làm đèn đường.
Vừa có thể soi đường, vừa thể hiện sự phú quý.
Đi vào phòng trong, là một phong cách khác, đây là một phòng ngủ, bố trí nhã khí hoa lệ mà không thô tục, giường lớn bằng gỗ đàn mộc có bốn cột trụ, bộ trà trà cụ bằng gỗ đàn mộc, giá sách bằng gỗ đàn mộc, đơn giản mà cao nhã.
Hơn nữa phòng ngủ này nhìn qua rất sạch sẽ, dường như nhìn không ra là nơi không có người ở, không biết là ai đến quét dọn.
Nàng ngồi xuống trước bàn, lúc này mới nói: "Chàng cũng biết?"
"Đúng vậy." Hắn trả lời.
"Nếu đã biết, vì sao còn muốn tới?" Vãn Thanh hỏi, có chút không rõ, nếu hắn đã biết nàng giả bệnh, tại vì sao còn tới?
Phượng Cô cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, tay vòng qua vai nàng, nhẹ nhàng ôm. Nhiệt độ ngoài trời rất lạnh, khiến nhiệt độ trong phòng cũng thấp theo, mà nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, dễ dàng cảm lạnh.
"Nàng thông minh như thế, dùng liên hoàn kế, thật sự là trong lúc nhất thời tình thế cấp bách ta bị nàng lừa, đến khi bước chân vào phòng nàng, nghe tiếng thở của nàng, mới biết bản thân đã rơi vào bẫy!" Phượng Cô khẽ cười nói, trúng kế của nàng, khiến hắn rất hạnh phúc: "Bất quá, trúng kế của nàng, là lần trúng kế hạnh phúc nhất trong đời ta, nếu không tới, sẽ không thể nghe được tâm sự chân thành tha thiết đó của nàng, đây là kỉ niệm đáng nhớ nhất đời ta."
Nói xong, Phượng Cô nở một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này Vãn Thanh mới nhớ ra những lời đã nói, nhất thời mặt đỏ bừng, lúc đó vì xúc động mà nói ra những lời đó, lúc nói không thấy xấu hổ, bây giờ bị hắn nhắc lại, mặt liền đỏ như bị luộc.
Phượng Cô cũng cười một tiếng, vòng tay càng xiết chặt hơn.
Sợ hắn tiếp tục đề tài này, Vãn Thanh vội vàng đổi chủ đề: "Rốt cục chàng đã sống sót thế nào? Trong khoảng thời gian này, chàng ở đâu?"
"Kỳ thật phải nói từ khi ta nhận được thư của Mộ Dung Kiềm thiếp, khi đó, trên người ta chỉ còn hai thành công lực, thủ hạ người ngựa cũng có thể đối địch cùng hắn, nếu cứng rắn, tất là lưỡng bại câu thương (cả 2 đều chết), hơn nữa ta lo lắng nàng sẽ bị thương, ta có thể buông tay, không thể để nàng chịu thương tổn. Vì vậy ta nghĩ, chỉ có dùng kế lấy lùi làm tiến, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (vờ như sửa đường, ngầm vượt Trần Thương)!"
(Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Là một kế trong binh pháp Tôn Tử. Lấy công khai để che giấu bí mật. 1 biện pháp công khai, 1 biện pháp bí mật cùng sử dụng 1 lúc. Biện pháp công khai là biện pháp giả, biện pháp bí mật là biện pháp thật, dùng biện pháp công khai để che giấu biện pháp thật.)
Nghe đến đấy, Vãn Thanh trợn mắt, không thể tin nổi, chẳng lẽ, chuyện xảy ra trên Lạc Nhật Nhai, tất cả đều nằm trong vòng tính tóan của hắn?
Nếu thật sự như thế, không thể không bội phục hắn thật quá đa mưu, nhưng rõ ràng hôm đó hắn đã tự phế võ công, còn tự cắt gân mạch, ai nấy đều thấy Lãnh Sâm đưa hắn rơi xuống vực, vì sao, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Vãn Thanh không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
"Lòng ta biết, Mộ Dung Kiềm cố ý hẹn gặp ở Lạc Nhật Nhai, tất là muốn trả lại mối nhục ta hại hắn rơi xuống vực, tất là hắn muốn ăn miếng trả miếng, mà hắn biết nếu dùng nàng uy hiếp ta, ta sẽ thỏa hiệp. Vốn dĩ ta chỉ nghĩ là, hắn sẽ …khiến ta trọng thương rồi đẩy ta xuống vực, không ngờ, cách hắn làm, trái lại, lại rất hợp ý ta." Phượng Cô nhớ đến cảnh đó, không khỏi đắc ý cười một tiếng, mặt hiện vẻ tà khí và kiêu ngạo.
"Sao lại thế?" Vãn Thanh không hiểu, nhìn nụ cười đắc ý của hắn, thật giống trong họa gặp phúc, bị phế đi võ công, bị chặt đứt gân mạch còn nói là hợp ý hắn, bất quá nàng lại nhớ ra, nếu chặt đứt gân mạch, tại sao lúc này tứ chi hắn lại bình thường thế, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vãn Thanh nghĩ đến đó liền vén ống tay áo của hắn, vết kiếm trên tay vẫn còn, rõ ràng như muốn tái hiện cảnh tượng kinh tâm động phách đó: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nói, vừa âm thầm đau thương.
Phượng Cô cũng cười một tiếng ôm hai tay nàng vào lòng, dùng thân mình sửa ấm cho nàng: "Lúc đấy ta thật sự đã tự phế võ công, chuyện đó không giả, kỳ thật Mộ Dung Kiềm đã phải chịu thiệt, ta từng tìm được một quyển bí kíp võ công, tên là "Khô Mộc Phùng Xuân" (cây khô gặp mùa xuân), võ công bí hiểm, không phải người bình thường nào cũng luyện được, phải là một người có võ công cao cường tự phế võ công toàn thân, luyện nội công gân cốt một lần nữa mới có thể luyện thành, ta đã từng nghi hoặc, dù sao đi nữa tự phế một thân võ công cũng không phải chuyện nhỏ, hôm đó chỉ còn hai thành công lực, ta vẫn một mực do dự, đúng lúc Mộ Dung Kiềm giúp ta hạ quyết tâm, giúp ta một lần nữa luyện thành một thân võ công cái thế, còn việc cắt gân mạch là giả."
"Không ngờ trùng hợp ngẫu nhiên như vậy! Nhưng tự cắt gân mạch làm sao có thể là giả?" Vãn Thanh có chút ngạc nhiên, lúc ấy nhiều người cùng nhìn thấy, nàng cũng chứng kiến tận mắt, sao có thể là giả chứ?
"Nàng quên rồi sao, ta không chỉ là một cao thủ võ công, về mặt y thuật cũng là cao thủ, ta từng học qua một loại công phu di cân thác vị, có thể đổi vị trí của gân mạch trong người, lúc đấy ai nấy đều thấy ra cắt đứt gân mạch, nhất thời máu chảy như sông, nhìn thấy là sợ đến ngây người, đương nhiên không thể kiểm tra tỉ mỉ, mà Mộ Dung Kiềm, cũng sợ ngây người, cho nên hắn cũng không phát giác, mặc dù mất nhiều máu, nhưng gân mạch không phải chịu chút thương tổn nào." Phượng Cô vừa nói lại nhếch miệng cười ta: "Lúc ấy ta cố ý để Lãnh Sâm vứt ta xuống vực, khi rơi được một nửa, ta rút đai lưng ra, cuốn lấy nhánh cây bên cạnh, không phải chịu cảnh rơi đến tan xương nát thịt. Sau đó, Lãnh Sâm kịp thời xuống vực cứu ta."
"Thì ra Lãnh Sâm vẫn biết chàng không chết." Vãn Thanh than nhẹ, chỉ không rõ, vì sao hắn nguyện ý nói cho Lãnh Sâm cũng không nguyện ý nói cho nàng, khiến nàng phải vì hắn mà chịu khổ sở, giọng nói cũng có mấy phần oán giận.
"Ta nghĩ càng ít người biết càng tốt, vì vậy mới không nói với nàng, kỳ thật từ đó tới giờ, mỗi ngày ta đều ở cạnh nàng, chỉ có điều là nàng không biết mà thôi, nàng nhìn xem, đêm nào ta cũng ngủ dưới thân nàng!" Phượng Cô bỗng nhiên nói vẻ mập mờ, rồi sau đó đưa mắt nhìn giường lớn phía sau.
Vãn Thanh vốn thắc mắc, khó trách nàng cảm thấy nơi này dù không có người ở, vẫn vô cùng sạch sẽ, không chút bụi bặm, thì ra hắn ở đây từ lúc đó tới giờ! Nhìn hắn cố tình ra vẻ mờ ám, nàng ra vẻ bực bội, nhưng trong lòng rất vui.
Dù hắn có chỗ không phải, nhưng có thể thấy hắn bình an, thế đã là quá tốt: "Không nghĩ ra chàng ở dưới này, đúng là ta không hề phát hiện."
Phượng Cô cười một tiếng: "Nội thất này cách âm rất tốt, trong phòng nàng không thể nghe thấy chút âm thanh nào, nàng nghe được mới lạ đó!"
"Từ lúc đó đến giờ, chàng luôn ở đây?" Vãn Thanh nói.
"Đúng vậy, ta ở…dưới này tu luyện "Khô Mộc Phùng Xuân", sau đó âm thầm phái Lãnh Sâm bố trí tất cả, mãi đến tháng trước, thấy mọi chuyện đã đi vào ổn định, mới đích thân ra mặt, lấy thân phận Kim Bất Hoán, tiện cho việc trả thù Mộ Dung Kiềm!" Nói đến đây, Phượng Cô có chút nghiến răng nghiến lợi, lần này, hắn muốn Mộ Dung Kiềm vĩnh viễn không thể bò lên từ đáy vực!
Đụng đến người của hắn, nên biết, không bao giờ có kết quả tốt!
Vãn Thanh âm thầm ngạc nhiên, nàng cảm thấy Lãnh Sâm đã là kẻ dùng mưu rất giỏi rồi, đi theo Phượng Cô đã giúp Lãnh Sâm trở nên lợi hại, không ngờ, người thật sự nghĩ ra kế hoạch lại là một người khác!
"Không ngờ suốt một thời gian dài như vậy, ta lại không nhìn ra chút manh mối nào!" Vãn Thanh không khỏi thở dài nói, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Nhưng tại sao chàng không thể âm thầm nhìn nhận ta?"
Đây là vấn đề vẫn khiến nàng nhức nhối, dù sao, âm thầm nhìn nhận nàng rồi nàng vẫn có thể giữ bí mật cho hắn!
"Nàng đối với ta hữu tình, nếu để nàng biết ta còn sống, tất là vô phương làm ra vẻ đau thương, sẽ khiến kẻ thù sinh nghi, mà Mộ Dung Kiềm chưa bao giờ thả lỏng việc giám thị Phượng Vũ Cửu Thiên, để ngừa vạn nhất, ta chỉ có thể dùng cách đó với nàng, kỳ thật, ta còn khổ sở hơn nàng!" Phượng Cô nói, kỳ thật lí do này chỉ là phụ, cái chính là hắn cũng không thể nói hết với nàng
Hắn muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, rồi mới nói với nàng mọi chuyện, đương nhiên, ngày đó sẽ không lâu nữa.
"Thanh nhi, nàng đừng trách ta nữa!" Phượng Cô đột nhiên mềm giọng, thì thầm bên tai nàng, đôi môi ấm áp động chạm vào vành tai nàng, giọng điệu thâm tình vô hạn.
Suốt một thời gian dài, giờ nào phút nào hắn cũng muốn được ôm nàng, khóa chặt nàng trong lòng, cùng nàng triền miên…
"Được rồi! Đừng làm loạn!" Vãn Thanh không chịu nổi dáng vẻ làm nũng của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, bị hắn làm cho mềm lòng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nũng nịu cả giận nói: "Ta trở về phòng, chàng cũng nên trở về Thương Thành, nếu không, để kẻ khác hoài nghi không phải sẽ khiến bao công sức trở nên uổng phí sao!"
"Vậy nàng còn trách ta không?" Hắn vẫn không chịu buông tha nàng, vẫn ôm thật chặt, ôm lấy nữ tử mà hắn vẫn mơ thấy mỗi đêm.
"Ta không trách chàng, biết chàng bình an là được, điều đó quan trọng hơn tất cả." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, cũng biết không thể ở đây nữa, nếu để người khác phát hiện nàng không ở trong phòng ngủ, không phải sẽ khiến mọi chuyện rối tung sao.
Không nên vì nàng mà hỏng đại sự.
"Uhm, nàng yên tâm, trong vòng ba tháng, ta chắc chắn sẽ đối phó xong xuôi, đến lúc đó, ta muốn hàng đêm ôm nàng ngủ, không được xa rời!" Hắn nói.
Vãn Thanh vừa nghe thế, không chỉ mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, Phượng Cô này, lời đáng xấu hổ như vậy hắn cũng nói ra mồm được!
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1