chương 5/ 211

Vốn dĩ cứ tưởng có thể như thế hưởng sự an tĩnh, nhưng ai mà ngờ Hồng Thư mới đi bước trước, bước sau lại thấy một nữ tử khác đi đến, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, xinh đẹp trẻ trung, mười phần linh khí, bên hông lủng lẳng một bài tử( tương tự lệnh bài trong hoàng cung), giống như Hồng Thư – là thiếp thân nha hoàn của Phượng gia Thiếu trang chủ.

Nàng ngay cả liếc mắt nhìn Vãn Thanh cũng không làm, chỉ chăm chú nhìn xa xăm, gương mặt cao ngạo lộ không chút che dấu vẻ yếm ác, giống như đúc vẻ mặt lần đầu tiên gặp của Hồng Thư

"Nhị phu nhân, lão thái thái nói ngươi đến tiền đường (chắc là sảnh trước, nhà trên hoặc cái gì tương tự thế) cùng dùng bữa". Ngữ khí của nàng lãnh ngạnh, thanh âm kéo dài, dùng giọng nói biểu lộ thái độ không thiện lương và sự phân biệt đối xử.

Vãn Thanh trái lại không biết những người này rốt cuộc là do duyên cớ gì, cứ một mực coi nàng là cái gai trong mắt. Có phải do danh tiếng của nàng thật sự khiến người ra không chịu được? Nghĩ đến điều này, nàng bất giác xiết chặt bàn tay lại, đến nỗi bàn tay trở nên trắng bệch, nàng đã cảm thấy một nỗi đau len lỏi.

Mặc dù cố gắng bỏ qua tất cả, cố gắng sống một cách thản nhiên, nhưng, nàng cuối cùng đã nhận ra mình hoàn toàn không đủ kiên cường. Nàng cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, làm sao có thể sống mà không biết đến thái độ của thế nhân.

Mẫu thân nói nàng nhẫn (nhịn), mọi sự nên nhẫn (nhịn), nhẫn là cái gì, chiết tự chữ nhẫn, không phải là chữ đao chém lên chữ tâm sao. Đây chính là đau!

Nhưng có đau đến đâu, nàng cũng chỉ có thể nhẫn (nhịn)

Thở dài một tiếng "Làm phiền cô nương dẫn đường"

Song Nhi nhìn tiểu thư, ủy khuất đến hốc mắt cũng đỏ lên, mấy ngày qua, mỗi lần tiểu thư lộ vẻ ai oán, là mỗi lần nàng đau xót.

Nàng chỉ hận bản thân không thể thay thế tiểu thư nhận tất cả sự thống khổ này.

Nàng như gà mẹ, che chở cho Vãn Thanh, nói: "Vị tỷ tỷ này, Song Nhi muốn hỏi một câu, đây là thái độ mà mẫu nô tỳ ở Phượng gia đối xử với chủ tử sao?"

"Chủ tử?!" Hoàng y nữ tử làm như nghe được chuyện cười thông thường, lạnh lùng cười một tiếng. Cao giọng nói:"Chẳng qua nể mặt Lão thái thái, cũng không nghĩ đến bản thân mình là cái hạng người nào! Bản thân thì thôi đi, còn làm trò cười cho người khác!!"

"Ngươi!!"Song Nhi vừa nghe thấy, ngón tay chỉ thẳng vào hoàng y nữ tử, tức giận đến không thể nói ra lời, dù sao Song Nhi chưa từng cãi nhau với ai, trong lúc cuống lên, căn bản không tìm ra từ ngữ để nói lại, chỉ có thể nghẹn đỏ hai má.

"Song Nhi, đừng nói nữa. Phượng Lão thái thái vẫn đang ngồi chờ, Phiền cô nương vất vả dẫn đường" Vãn Thanh ngăn lại lửa giận trong lòng Song Nhi, biết Song Nhi là vì chủ tức giận. Mặc dù cô nương kia vô lễ, nhưng nàng không muốn gây ra chuyện gì, trong lòng của nàng, trải qua bao biến thiên, người khác nghĩ gì nói gì, nàng đều không quan tâm, nàng chỉ cần tìm được sự bình an, yên tĩnh.

Vốn dĩ nàng cũng không trông cậy Phượng gia có thể cấp cho nàng một địa vị tốt, một thái độ tốt, chuyện xảy ra như vậy, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu.

Song Nhi có điểm không cam lòng, nhìn tiểu thư đúng là tiểu thư không nói câu nào nữa.

Hoàng Kỳ nhìn Vãn Thanh với vẻ kỳ quái, nàng không thể nào nghĩ được, nữ tử này, lại là người tốt như vậy. Chỉ là dù thế nào, Gia có thái độ như vậy với Vãn Thanh, cưới vào nhà không theo lễ nghi, các nàng làm nô tỳ, tránh không khỏi có thái độ vô lễ với Vãn Thanh.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ liếc mắt thế thôi, liền dẫn Vãn Thanh cùng Song Nhi đi.

Phượng Vũ Sơn Trang cũng không hổ là thiên hạ đệ nhất sơn trang.

Bên trong thập phần rộng lớn, chỉ sợ hai mươi Thị Lang phủ cũng chưa bằng một Phượng phủ. Vãn Thanh chưa từng thấy Hoàng Cung, nhưng qua những gì sách vở miêu tả, nàng nghĩ Hoàng Cung chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Nhìn qua Phượng trang, chỉ cảm thấy nhã trí mà rộng lớn, nhưng cẩn thận đánh giá, mới thấy giật mình vì sự sang quí của nó.

Tứ đại hoa viên là trồng bốn loại hoa quí, để chủ nhân có thể tùy mùa ngắm hoa. Trong vườn còn trồng thêm rất nhiều loại hoa khác.

Nhưng Vãn Thanh vẫn cảm thấy có điểm không hay, quá nhiều loại hoa, không phân biệt được chủng loại, không biết loại nào được yêu thích nhất, chẳng qua chỉ cần quí báu ly kỳ, chẳng qua chỉ là đẹp mắt, căn bản không phải xuất phát từ trái tim yêu hoa.

Nhìn xuống dưới chân, đều là đá đen nguyên khối, đen bóng một màu, tưởng như có thể soi gương được, hơn nữa chủ nhân thông tuệ, trên đá còn khắc những hoa văn nhạt, cảnh trí trên trời dưới đất, trên rừng dưới biển đều thấy cả.

Không khó để nghĩ ra, tốn nhiều nhân lực vật lực cùng tiền bạc thế nào, mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy.

Vãn Thanh không tự chủ được muốn rùng mình một cái.

Đình đài lầu các, đều là đá hoa cương nguyên khối, thứ đá này, người thường có ai dám dùng để làm nhà, đá không chỉ nguyên khối, còn có vân rất đẹp, Vãn Thanh biết, thứ này giá trị đến mức nào. Vốn dĩ chỉ biết Phượng gia vô cùng giàu có, không nghĩ được lại đến mức này, nghe nói chỉ mới tích lũy tài sản trong mấy năm, lại có thể đến mức này. Không thể phủ nhận, Phượng Cô, xác thật là thiên tài số một của thương giới.

Cả Phượng trang, đều lấy trắng đen làm tông màu chủ đạo, cho người ta cảm giác lạnh lẽo, không biết chủ nhân có lạnh lẽo như vật không?

Phong cách như vậy, cùng với hoa viên có chút không thống nhất. Nghĩ thêm 1 chút, chắc hẳn do phủ có 2 người chủ nhân nam nữ, khó tránh khỏi có cương có nhu. Phượng gia Đại phu nhân, không phải mới đến Phượng gia sao?

Cảm giác không đồng nhất trong bài trí nội thất, đến cả Song Nhi cũng nhìn ra, nhỏ giọng nói thầm: "Phượng trang cho người ta cảm giác thật kỳ quái, vừa lạnh lẽo, lại có nơi đầy tục khí!"

Vãn Thanh chậm rãi nói: "Một trang nếu có hai chủ nhân, liền sẽ có hai phong cách, cũng không phải truyện gì kỳ quái lắm, hoa cỏ cùng hành lang không phải muốn đổi là đổi được ( đoạn này thật khó hiểu T_T)"

Hoàng y nữ tử vốn đi cách vài bước, không ngờ Vãn Thanh nhỏ giọng nói xong nàng ấy lại kinh ngại quay đầu lại, ánh mắt cực phức tạp, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại quay đầu.

Lúc này Vãn Thanh mới nhớ ra, Phượng gia là nhân sĩ võ lâm, thị tỳ chắc cũng có ít nhiều võ công, mà Vãn Thanh biết, người tập võ, tai thính hơn người thường rất nhiều.

Vì vậy không nói cái gì nữa.

Dù sao, nói nhiều dễ thành nói dại.

Một hồi lâu sau mới tới nơi ở của Lão thái thái – An Nguyệt Hiên, chỉ thấy bên trong đã có không ít người, Vãn Thanh đầu tiên hướng Phượng Lão thái thái hành lễ: " Cháu dâu Vãn Thanh xin thỉnh an Lão thái thái"

"Tốt lắm, Vãn Thanh không cần phải hành đại lễ như vậy." Vừa nói Lão thái thái đã thân mật đỡ nàng đứng lên. Dù sao, Vãn Thanh và Lão thái thái thân thiết đã lâu.

"Tạ ơn người" Nàng ôn nhàn cười một tiếng, gật đầu, rồi sau đó quay sang hạ nhân cầm chén trà. Sau đó xoay người, chuẩn bị quay sang phu quân của nàng cùng Phượng gia Đại phu nhân hành lễ.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía phu quân của nàng.

Một cái liếc mắt

Chén trà trong tay rơi xuống đất tạo ra âm thanh chói tai, mùi hương của trà bích loa xuân lan tỏa trong phòng, mùi hương thanh tịnh đẹp đẽ, làm cho con người ta mê đi, nhân ảnh cũng như mờ mịt. Nước trà nhuộm xanh ống quần mà nàng cũng không biết, bỏng đỏ cả tay cũng không hay.

Mặt Vãn Thanh trong phút chốc trở nên trắng bệch, đôi mắt lộ rõ vẻ không tin được điều trước mắt mình, là sợ hãi, là không giải thích được, là hận ý….

Không ai có thể giải thích được.

Nam nhân này, đôi mắt phượng đẹp, khép hờ lộ ra sự lạnh lùng vô tình cùng tàn nhẫn, nàng mãi mãi sẽ không quên được.

Là cơn ác mộng bám riết lấy nàng trong nửa tháng nay, là đôi ma nhãn từng đêm khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng làm sao có thể không nhận ra.

Nam nhân này!

Nam nhân này!

Là phu quân của nàng!

Cũng là nam nhân đã hủy đi sự trong sạch cùng danh tiếng của nàng, cho nàng tiếng xấu vĩnh viễn không thể gột rửa.

Nàng nhất định sẽ không nhận lầm, đêm hôm đó, đôi mắt lạnh lùng này, đã phá hủy cuộc đời nàng.

Phượng lão thái nãi nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù không rõ duyên cớ, cũng biết là có nguyên nhân, lão thái thái biết rõ con người Vãn Thanh, luôn cho người khác cảm giác bình tĩnh, bây giờ Vãn Thanh có phản ứng như này, nguyên nhân chắc chắn không đơn giản. Nhưng ở đây dù sao cũng có nhiều người, lão thái thái biết, có một số việc, không thích hợp biểu lộ lên mặt, vì vậy vội vàng phân phó hạ nhân: "Còn đứng đấy làm cái gì, còn không mau đi lấy thuốc trị bỏng cho Nhị phu nhân".

Liền sau đó kéo tay nàng qua ân cần hỏi: "Vãn Thanh, ngươi có đau lắm không?"

Vãn Thanh chậm chạp quay về phía Phượng lão thái thái, nàng vẫn bàng hoàng không thốt nên lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Phượng Cô.

Nhìn thấy bàn tay bị bỏng sưng đỏ của Vãn Thanh, Song nhi đau lòng đỡ nàng, nhẹ nhàng xoa bàn tay, Song nhi không hiểu rốt cục là chuyện gì đã xảy ra khiến tiểu thư như thế. Đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư mất bình tĩnh đến thế.

Thủy Nhu cũng tiến lên phía trước hỏi han: "Tỷ tỷ có chuyện gì không ổn sao?"

Ánh mắt Phượng Cô vẫn lạnh lùng quan sát, chợt lóe lên một tia nghi hoặc nhưng rồi nhanh chóng tắt, hắn đương nhiên hiểu rõ vì sao Thượng Quan Vãn Thanh có vẻ mặt như thế.

Chỉ có điều hắn không thể ngờ, đêm hôm đó hắn mặc đồ dạ hành ( đồ đen toàn thân mà tặc nhân hay mặc), chỉ chừa đôi mắt, nàng lại có thể nhận ra được chỉ bằng một cái nhìn, điều đó làm hắn kinh ngạc không thôi.

Nữ tử này, nên nói như thế nào đây, quả thật là thông minh tài tuệ, thoáng qua đã có thể nhận ra hắn.

Vốn dĩ ban đầu, vì muốn che giấu bí mật, hắn định phái thuộc hạ đi, nghĩ đi nghĩ lại sợ Lão thái thái biết chuyện nên đành tự bản thân đi.

Chuyện này kể ra thì chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết và Thượng Quan Vãn Thanh biết. Không hề có chứng cớ nào chứng minh là hắn làm, Tuyệt đối sẽ không có người nào biết chuyện này nữa.

Được Song nhi dìu vào ghế, Vãn Thanh dần dần bình tâm trở lại. Mi mắt nàng buông xuống mềm nhũn, nàng là hạng người thông minh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ uẩn khúc trong chuyện kia.

Chỉ là không ngờ tới – Phượng Cô thật sự là người ác độc như thế, còn nàng, lại trở thành vật hi sinh trong cuộc nhân duyên có vẻ tốt đẹp này.

Phượng Cô!!!

Hai chữ nay, tựa như độc dược dần dần xâm nhập vào trái tim Vãn Thanh, nó như một loại độc dược làm cho tâm hồn trở nên đầy hận thù, ngưng kết lại trong tim thành một khối chất độc.

Nàng hận!!!

Hận đến tận xương tận tủy!

Nhưng bản thân nàng lại bất lực. Nàng căn bản là không thể tìm được bất cứ bằng chứng nào khả dĩ chứng minh là hắn làm, thậm chí, ngay cả khi có được chứng cớ thì cũng có thể làm được gì?

Hắn – cường bạo là thế!

Nàng – nhu nhược!

Rõ ràng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.

Càng nghĩ lại càng đau. Lại càng hận – hận sâu đậm.

Nàng bỗng giật mình, hận cả bản thân mình tại sao lại mất bình tĩnh như thế, tại sao lại phải nghĩ nhiều như vậy?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, ý nghĩ liều lĩnh vạch trần hành vi phạm tội của hắn. Có thể một lần nữa làm thiên hạ xôn xao, cho dù có đánh đồng bản thân với loại đàn bà chanh chua, thất lễ nàng cũng cam lòng. Nhưng… nàng không chỉ có một mình, nàng còn có mẫu thân yếu đuối ở nhà kia.

Đây chính là điểm yếu của nàng, thật bi ai. Nàng không chỉ có một mình trên đời, mà còn cả mẫu thân.

Nàng cất một tiếng cười nhẹ. Khóe miệng khẽ nhướng lên một cách cứng ngắc: "Thiếp trong người đột nhiên có phần không ổn, trước mặt mọi người làm chuyện thất lễ, thỉnh lão thái thái cùng phu quân, Đại phu nhân thứ lỗi, bản thân thật sự không được khỏe, liền cử động rất đau, thiếp xin cáo lui, thỉnh ngày khác đến tạ tội với phu quân cùng Đại phu nhân."

Phượng lão thái thái vội vàng phân phó hạ nhân hầu hạ Vãn Thanh: "Các ngươi mau chuẩn bị kiệu đưa Nhị phu nhân trở về nghỉ ngơi, nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh cho Nhị phu nhân"

"Cám ơn thái thái."

Từ đầu đến cuối, Phượng Cô không hề nói dù chỉ một câu, chỉ lặng lẽ ngồi quan sát tất cả sự việc, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không hề có một gợn sóng, tựa hồ tất cả những chuyện này hắn không hề quan tâm.

Nhưng trong tim hắn lại rung lên một chút xúc cảm, hắn vốn nghĩ chắc hẳn Thượng Quan Vãn Thanh nhất định sẽ làm mọi chuyện trở nên rối rắm, không thể nào lại nghĩ nàng để mọi việc trôi qua lặng lẽ như thế.

Thật không hiểu trong tâm tư nàng đang nghĩ gì.

Hắn phát hiện, lần đầu tiên hắn không đoán được tâm tư của một người. Đây là điều chưa bao giờ có – nhưng cũng không phải là không tốt. Hắn vốn dĩ thích đối đầu với những điều phiền phức.

Nhìn vào đôi mắt nàng, hai mắt sáng long lanh, hàng mi lá liễu mềm mượt, cánh môi hoa nhạt màu hồng phấn, khuôn mặt tròn nhỏ yếu ớt.

Nhìn qua, có thể nói không phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khi gặp nhiều lại cho người ta một cảm giác đáng yêu đến lạ. Dáng người nàng thon nhỏ trong bộ xiêm y xanh nhạt điểm vô số bông hoa nhỏ tí xíu, một người khiến cho hắn thấy thú vị. Phượng cô phát hiện, đêm đó ở bên cạnh nàng, hắn có một cảm giác rất kì lạ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Thủy Nhu nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cô có điểm căng thẳng vội níu tay hắn hỏi:"Gia, người định đưa tỷ tỷ về a?". Kỳ thực, Thủy Nhu biết rõ Phượng Cô sẽ không đi. Nàng nguyên là nhận thấy ánh mắt kỳ lạ mà Phượng Cô nhìn Vãn Thanh, trong tâm nổi lên một ý nghĩ: Phượng Cô chỉ có thể là của nàng.

Vãn Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên một vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Trước mắt nàng là một tuấn nhan tuyệt thế, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng biểu hiện chủ nhân là một người bạc tình bạc nghĩa. Hắn vốn dĩ là một kẻ lạnh lùng vô tình.

Nhưng kẻ lạnh lùng vô tình này – là phu quân nàng.

Cường gian nàng – khiến nàng phải đến cái địa ngục này.

Đối với hắn nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn là kẻ: Lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn, giết người không thấy máu. Nguyên lai quả nhiên là như thế a!!!

Bất quá, có lẽ hắn cũng có ngoại lệ. Dù sao từ xưa tới giờ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vãn Thanh nhìn về nữ tử ở bên cạnh hắn.

Thật là một mỹ nhân, da trắng như tuyết, tinh khiết như bạch ngọc không một tì vết, một đôi mi dài nhỏ nhắn, đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ phong tình, mũi ngọc nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mềm mại.

Nếu không phải là đại mỹ nữ khuynh thành thì cũng là một mỹ nữ khuynh quốc.

Khó trách là Phượng Cô lại ân sủng, Vãn Thanh thoáng nghĩ, nếu có thể làm cho nữ tử kia cười một tiếng chắc chắn Phượng Cô sẽ làm mọi cách.

Chỉ là, thật lâu sau này nàng mới biết được, Thủy Nhu không phải là người được Phượng Cô ân sủng như thế!

Bình luận





Chi tiết truyện