chương 141/ 211

Tuấn mã phi nước đại, khói bụi tung mù trời.

Thấy tình hình khẩn cấp, Phượng Cô quay đầu nói: "Lên ngựa! Chúng ta cưỡi ngựa chạy trốn, để kéo xe thì quá chậm!"

Vãn Thanh nhìn tình thế lúc này, đích xác là như thế, không nói hai lời, không nghi ngờ nửa khắc, trực tiếp lên ngựa, Phượng Cô ngồi sau nàng, trường kiếm xẹt qua, dây cương nối con ngựa với xe bị đứt, tuấn mã chạy càng nhanh hơn.

Vãn Thanh cẩn thân nghiêng sang một bên, cố gắng tránh va chạm với vết thương của hắn.

Hai tay nắm chặt lấy dây cương, cố gắng đỡ được hắn chút nào hay chút ấy.

Không ngờ cưỡi ngựa lại thú vị thế này.

Trước kia nàng vẫn luôn hâm mộ những người sống trên lưng ngựa, có cuộc sống tự do tự tại, có điều bản thân lại bảo thủ không chịu thay đổi.

Nhưng nàng biết cả đời không thể trở thành người sống trên lưng ngựa, lần này cưỡi ngựa chỉ vì chạy trốn mà thôi.

Tiếng vó ngựa sau lưng vang lên không ngừng, tiếng gọi hô cũng không ngừng, làm trái tim nàng đập thình thịch vì lo và hồi hộp. Phượng Cô liên tục thúc vào con ngựa, không ngừng tăng tốc, ôm chặt Vãn Thanh vào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, dùng hết khả năng để bảo vệ nàng, quân đội Phong Quốc giỏi chuyện bắn tên, chỉ sợ sắp bắn tên vào hai người. Mà hắn, không thể để cho nàng gặp điều sơ xuất, ít nhất, nếu không thể bảo vệ mạng sống cả hai, hắn cũng phải bảo vệ cho nàng bình an. Ánh mắt và trái tim hắn trở nên kiên định quyết tâm.

Vừa nghĩ đến đó thì có tiếng người quát lên: "Bắn tên!"

Mũi tên nọ nối tiếp mũi tên kia, một tay Phượng Cô nắm dây cương, một tay nắm trường kiếm, trường kiếm đưa ngang, tất cả mũi tên đều bị chặn lại, thanh kiếm cứ xoay tròn tạo thành một tấm khiên, chặn hết những mũi tên.

Chỉ có điều đối phương quá nhiều, lại ở thế thượng phong, mà hắn, thân chịu trọng thương, không còn chống đỡ được bao lâu,– trường kiếm trên tay cũng bắt đầu chậm lại.

Nhưng Phượng Cô hắn, không phải loại người dễ dàng chịu thua, hắn bèn cắn chặt hàm răng!

Vận khí xuống đan điền, trường kiếm lại bắt đầu xoay nhanh, Vãn Thanh nghe âm thanh mà kinh tâm động phách, nhưng cả người nàng bị Phượng Cô giữ chặt, hơn nữa nàng không dám lộn xộn, sợ làm hắn phân tâm, vì vậy chỉ có thể lo lắng, nhìn thẳng phía trước, càng không ngừng thúc ngựa nhanh hơn.

Đột nhiên, Vãn Thanh cảm thấy thân thể Phượng Cô rung lên, hắn kêu rên một tiếng, mặc dù hắn không nói gì, nhưng Vãn Thanh hiểu.

Gió tạt vào mắt đau quá, bụi bị gió thổi thẳng vào mắt nàng, vừa đau vừa xót...

Nước mắt cứ thế tuôn rơi...

Xiết chặt tay đến khi chuyển màu trắng bệch, mới có thể ngừng sự chua xót trong lòng.

Ngựa phi rất nhanh, tất cả, như mộng như ảo, hắn trọng thương chưa lành, lại thêm vết thương mới, thương càng thêm thương, chẳng phải là càng đến gần cái chết hơn sao.

Vãn Thanh lạc cả giọng, có chút yếu ớt nghẹn ngào: "Nếu như không được..."

Mới nói được một nửa, Phượng Cô cứng giọng cất ngang: "Không có nếu như, ta nhất định sẽ cứu được nàng! Tuyệt đối không để nàng chịu dù chỉ là nửa điểm thương tổn! Nàng hãy yên tâm!"

"Cầm chắc dây cương!" Hắn quát với giọng lạnh lùng.

"Ân." Vãn Thanh gật đầu.

"Nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không được quay đầu lại, một mực chạy về phía trước, cứ phi thẳng theo hướng đông, ta tin tưởng thám tử Vân Quốc sẽ thấy nàng, nhất định sẽ có người cứu nàng." Phượng Cô nặng nề nói.

Nếu như hai người cùng cưỡi một con ngựa, chẳng những tăng gánh nặng cho con ngựa, còn dễ dàng bị đuổi theo, hơn nữa những… truy binh này khí thế dạt dào, không ngừng bắn tên, rất khó tránh né, chỉ có chính hắn xuống ngựa giao chiến mới có thể ngăn cản truy binh, khi đó Vãn Thanh mới có cơ may đào tẩu.

"Người nói những lời này có ý gì?" Vãn Thanh đột nhiên hiểu ý tứ của Phượng Cô, kinh hãi hỏi han.

"Muốn hai người cùng chạy trốn là quá khó khăn, nàng yên tâm, chỉ cần nàng có thể trốn, nhất định ra cũng sẽ thoát được." Phượng Cô cam đoan lần nữa, chỉ có điều ít ai có thể tin vào lời cam đoan này của hắn.

Vãn Thanh, dù không quen biết nhau, cũng sẽ không để lại hắn một mình đối mặt với nguy hiểm, một mình chạy trốn.

Nàng bèn dùng một tay nắm lấy tay hắn, dùng hết khí lực, kiên quyết lên tiếng: "Lúc này chúng ta đồng mệnh, người có nói gì ta cũng không bỏ người lại một mình đâu! Chẳng qua là vì ta mới khiến người lâm vào tình hình này!"

"Hồ nháo!" trong lòng Phượng Cô cảm động, hắn cảm thấy có mất mạng lúc này, cũng coi như đáng giá, ít nhất, Thanh nhi, cũng nguyện ý cùng hắn đồng mệnh thiên nhai, thế đã quá đủ để hắn nhắm mắt xuôi tay, nhìn nàng nắm chặt tay hắn, mềm mại mà kiên định, cho hắn thêm rất nhiều sức lực, nói cho hắn, nhất định phải bảo vệ nàng an toàn.

"Ta không hồ nháo, ta nói thật sự." Vãn Thanh càng kiên quyết hơn.

"Nếu như hai người chúng ta cùng nhau chạy trốn, chẳng những sẽ bị đuổi theo, không thể chạy thoát, chỉ sợ sẽ bị đuổi kịp, lưng ta còn có thể biến thành con nhím! Nàng suy nghĩ vì đại cục chút đi!" Hắn trầm ổn phân tích sự lợi hại cho nàng hiểu, tay còn lại không ngừng xoay trường kiếm, ngăn cản tên từ phía sau.

Vãn Thanh cũng hiểu điều hắn nói nhưng nàng làm sao có thể để hắn một thân một mình lâm vào hiểm cảnh, làm sao có thể để hắn dùng máu thịt của hắn đổi lại sinh tồn của nàng?

Nàng không làm được!

Thật sự không làm được!

Nàng thà rằng cả hai cùng chết, cũng không cần sống vì hắn đổ máu, nếu như vậy, chỉ sợ nàng sẽ phải ray rứt cả đời này.

Nhưng Phượng Cô không chịu làm theo ý nàng, đột nhiên dùng lực, vỗ nhẹ vào nàng, bản thân mượn lực nhảy về sau, trường kiếm đâm vào đùi ngựa một cái, con ngựa bị đau liền chạy vội lên, hắn thì quay hẳn lại để toàn tâm toàn ý chặn tên.

Vãn Thanh không ngờ hắn lại làm vậy, căn bản hắn chưa cho nàng cơ hội lo lắng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn một mình chống đỡ trăm ngàn mũi tên, tình cảnh đó khiến ai nhìn cũng phát run.

Loại nguy hiểm đó, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung ra.

Toàn thân hắn như bị cơn mưa tên bao phủ, căn bản là...

Mà trên lưng của hắn, còn có một mũi tên thật dài cắm vào, trên trường bào màu xám là máu loang lổ, hơn nữa, máu đã đổi màu đỏ sậm -, trên tên có độc.

Tuấn mã chạy như bay, lòng của nàng, làm sao có thể ra đi chứ? Vứt bỏ hắn để chạy trốn một mình ư?

Không chút do dự, nàng kéo dây cương lại, dùng sức xoay đầu ngựa, chạy về phía hắn, hắn có thể vì nàng mà chết, tại sao nàng lại không thể chết vì hắn?

Hắn có thể đỉnh thiên lập địa không sợ chết, nàng cũng không phải nhát gan vô lực.

Phượng Cô nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn thấy Vãn Thanh đang chạy về phía mình, tức giận lớn tiếng mắng: "Nàng thật ngu ngốc! Muốn tìm chết sao! Còn trở về được, muốn ta thất bại một lần nữa sao? Muốn ta vô phương cứu nàng chạy trốn sao?"

Vãn Thanh cười thản nhiên, phóng khoáng như cơn gió: "Ta vốn ngu ngốc mà!"

Nàng nói thật vui vẻ, thật lớn tiếng, như thể sợ người khác không nghe rõ.

Lúc này nàng đã tới bên cạnh hắn, những truy binh cũng đã đến trước mặt hai người.

Vãn Thanh lôi kéo dây cương, biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhảy xuống ngựa.

Sắc mặt Phượng Cô vô cùng khó coi, đến mức khó có thể chịu được, nhưng nhìn dáng vẻ lúc xuống ngựa muốn ngã của nàng, vẫn không chịu được đưa tay đỡ nàng.

"Ta còn tưởng rằng tài nữ thông minh lắm! Thì ra cũng thật ngốc!" Phượng Cô tức giận nói.

"Không phải lúc nào ta cũng hồ đồ như lúc này đâu!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.

"Xem ra hai người các ngươi rất có nhã hứng, chết đến nơi còn liếc mắt đưa tình!" tên dẫn đầu mỉa mai cười nói.

Phượng Cô hạ kiếm, trong lòng biết lúc này mà dùng thể lực giao chiến thì hắn thua-, vì vậy tỉnh táo nói, thanh âm trấn định: "Chết đến nơi sao? Các ngươi dám giết ta sao?"

Giọng nói của hắn tự tin đến mức không thể nghi ngờ, hoàn toàn là ngữ khí của một đại tướng quân, mười phần ngạo khí, khiến người ta không thể không tin.

"Tại sao chúng ta không dám giết ngươi!" tên tiểu tướng nói, nhưng rõ ràng giọng điệu không đấu lại được Phượng Cô.

Xác thật, muốn giết Phượng Cô thì rất dễ dàng, nhưng tên tiểu tướng kia có can đảm làm thế sao? Đây lại là một vấn đề khác.

Không ngờ Phượng Cô lại giỏi dùng mưu thế.

Lúc này thời cơ nhất phản, ít nhất, có thể giữ được tánh mạng, còn về việc chạy trốn, sau này nói tiếp.

"Ta bảo ngươi không dám, ít nhất trước khi Phong Quốc đại thắng, ngươi không dám giết ta!" Khẩu khí Phượng Cô vô cùng kiên định.

Đúng là Phượng Cô đã bắt được yếu điểm của đối phương, nếu bọn họ dám giết Phượng Cô, võ lâm hào kiệt không có người nào áp chế, hơn nữa tài lực cùng thế lực của Phượng Vũ Cửu Thiên rất lớn, Phong Quốc muốn chiến thắng, không phải chuyện dễ dàng!

"Chúng ta cũng có thể giết ngươi mà không nói cho người ngoài biết ngươi đã chết! Sau khi chiến thắng, tin tức ngươi chết chẳng còn chút đe dọa nào!" tiểu tướng suy nghĩ một chút, ra vẻ thông minh hắc hắc cười nói!

"Ngươi thật sự cho rằng có thể khiến cả thiên hạ không hay không biết sao?" Phượng Cô buồn cười nói.

Vãn Thanh nhìn tên… tiểu tướng kia bị Phượng Cô làm phân tâm, nghĩ thầm, có lẽ, còn có một cơ hội cuối cùng, ít nhất, nàng cũng muốn thử một lần, nếu không, để bọn hắn bắt lại thì chạy trốn lần nữa sẽ rất khó khăn, một khi chiến tranh kết thúc, hai người sẽ chẳng còn mạng.

Huống hồ, chỉ cần Phượng Cô không trốn ra, trận chiến tranh này, chỉ sợ sẽ khiến Vân Quốc rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, tình cảnh đó, vừa nghĩ đã lạnh cả người.

Thân nhân của nàng chỉ sợ cũng chẳng tránh được kiếp nạn này. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Bất luận như thế nào, nàng, cũng phải đánh cược một lần, vì vậy với sự lơ đãng của kẻ địch, nàng chậm rãi tiến gần đến tên tiểu tướng, có lẽ ai nấy cho nàng là một thiếu nữ tử không có võ công, cho nên, sự di chuyển của nàng không khiến nhiều người chú ý.

Mà nàng, từ đầu đến cuối, vẫn duy trì vẻ mặt kinh hoàng mà đạm mạc, làm cho người ta cảm thấy nàng đang hoảng sợ thật sự.

Thật ra chỉ mình nàng hiểu, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, nhưng càng khẩn trương nàng càng buộc mình phải trấn định, ngay cả thở mạnh nàng cũng không dám.

Tay, như lơ đãng chạm lên mái tóc dài, chạm lên một bông hoa cài tóc nhỏ xinh, đến khi đưa tay xuống thì bông hoa cài tóc đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

Mấy hôm trước nàng có đi dược điếm, định mua ít dược liệu để chế thành độc dược đơn giản, dùng để phòng thân -, có ai ngờ Bạch Vân Yên cáo già nham hiểm, đã hạ lệnh cho mọi cửa hàng lớn nhỏ trong thành, không cho bán bất cứ dược liệu nào có chứa độc tính, còn âm thầm dặn dò, nếu có người muốn mua, phải lập tức giữ người, thông tri tới quan phủ, may mà trước khi hai người mở miệng hỏi mua thì có người mua trước, náo loạn một hồi giúp bọn họ không sa vào bẫy của tên Bạch Vân Yên.

Vốn dĩ dược liệu khắc nhau, sẽ biến thành độc. Chỉ cần có thể mua được một ít dược liệu, vậy là tốt lắm rồi.

Vốn dĩ nàng định đi trộm, nhưng nghĩ kĩ không ổn, để tránh đả thảo kinh xà, nàng mua một bông hoa cài tóc, rồi sau đó để Phượng Cô bắt rắn độc và rết, lấy nọc của chúng tẩm vào bông hoa cài tóc, đề phòng tình huống bất trắc.

Lúc này, sự chuẩn bị đó thật sự hữu dụng.

Phượng Cô nhìn Vãn Thanh, hiểu dụng ý của nàng, trong lòng lo lắng, nhưng hắn cũng biết lúc này đó là biện pháp duy nhất, thân thể của hắn, không thể chống đỡ mũi tên có độc sau lưng lâu nữa, tuy độc đó không phải kịch độc, nhưng cũng đủ để thân trên của hắn gần chết.

"Ngươi thật nông cạn, ngươi cho là người của Phượng Vũ Cửu Thiên ai cũng ngu ngốc sao? Lúc này bọn họ mặc dù đang dùng toàn lực để ngăn bước tiến của quần hùng giang hồ, nhưng cũng đi tìm tung tích của ta -, một khi ta gặp chuyện sơ xuất, quần hào nhảy vào, khi đó, chỉ sợ tên tiểu tướng nhà ngươi chẳng những chức quan khó giữ, muốn giữ mạng cũng là cả một vấn đề. " Phượng Cô cười mỉm, mang theo vài phần tà mị, hắn dứt lời quả nhiên khiến tên tiểu tướng thấy khó khăn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vãn Thanh xoay tay, một tay nắm vào vai tên tiểu tướng, tay kia cầm bông hoa cài tóc dí vào cổ hắn, thanh âm ác ngoan: "Bông hoa cài tóc này tẩm độc -, vừa gặp máu sẽ chạy đến tim, nếu không muốn hắn táng mệnh, các ngươi lui ra phía sau nhanh!"

Phượng Cô cũng nhanh chóng đến bên Vãn Thanh.

Đám quân sĩ liên tục nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào cho phải.

May là tên tiểu tướng, không phải đại nghĩa chi sĩ gì đó, vừa nghe đến kịch độc, chân đã mềm nhũn, run rẩy chỉ đạo: "Các ngươi... Các ngươi còn không mau mau lui ra!"

Đám quân sĩ nghe thế, lùi lại mấy bước, Vãn Thanh thấy thế, lại ra lệnh: "Bảo bọn chúng lưu lại 2 con ngựa, sau đó giết hết chỗ ngựa còn lại!"

Nàng nói những lời này mà không chớp mắt, có lẽ nàng quả nhiên tàn nhẫn, nhưng nàng biết lúc này không thể do dự nửa phần.

Nhìn đám quân sĩ có chút do dự, Vãn Thanh dí bông hoa cài tóc vào sát hơn, tên tiểu tướng vội vàng quát: "Làm theo đi, có nghe hay không? Tất cả làm theo, cô nương bảo các ngươi làm gì thì các ngươi lập tức làm cho ta!"

"Nhanh! Lưu lại 2 con ngựa, chỗ còn lại giết hết, sau đó các ngươi ném hết vũ khí đi, quay lại lối cũ, không được chần trừ! Nếu còn do dự, ta sẽ giết hắn!" Vãn Thanh lạnh lùng lên tiếng, quả quyết chỉ huy bọn họ.

Theo những gì nàng thấy, Phượng Cô không chống đỡ được lâu nữa, mặt của hắn, đã đổi màu xanh đen rồi!

"Còn có chuyện này, đưa giải dược tẩm trên tên ra đây."

Bình luận





Chi tiết truyện