chương 192/ 211

Chiều muộn.

Trong Nam Phượng Viên vốn yên lặng, giờ lung linh ánh đèn.

Thọat nhìn có chút sôi động vui vẻ hơn ngày thường.

Khi trăng lên đầu ngọn cây, Ngân Diện tới.

Mấy tháng không thấy, hắn vẫn mặc trường bào màu trắng như trước, mặt nạ màu bạc vẫn che nửa gương mặt, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo, đủ để hắn vượt qua bất kỳ kẻ nào.

Bất luận khi nào, hắn cũng có vẻ không nhiễm hồng trần, cho người ta cảm giác hắn là tiên xuống trần

Người lúc nào cũng tỏa ra mùi Dạ Lai Hương mà người khác không có.

Vãn Thanh khẽ cười nhìn hắn.

Ngân Diện cũng nhìn Vãn Thanh, bình tĩnh giấu đi nỗi đắng cay trong lòng. Nhìn nữ tử trước mắt, mắt long lanh như hồ thu, khóe miệng mỉm cười, vĩnh viễn cho tinh thần và thể xác người đối diện cảm giác thoải mái, nàng mặc áo xanh đơn giản nhẹ nhàng, nhã nhặn lịch sự, vẫn đủ để hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của hắn.

Đáng tiếc, nữ tử như vậy, lại không thuộc về hắn.

Nhưng đến khi nhìn tay nàng nhẹ nhàng vỗ về lên phần bụng đã bắt đầu nhô cao, mỉm cười hạnh phúc, hắn cũng yên tâm, nàng, cuối cùng cũng có được yên bình.

"Đã làm xong hết mọi việc rồi sao?" Nàng hỏi. Một câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng hắn vẫn hiểu ý nàng, vì đó là câu hỏi một tri kỉ dành cho một tri kỉ.

Không cần những ngôn từ hoa lệ sáo rỗng, là cách bọn họ đối xử với nhau.

"Đúng vậy." Hắn đáp.

Hai người cùng ngồi xuống trước bàn.

Không phải một bữa dạ yến hoa lệ, chỉ là mấy đĩa thức ăn ngày thường, vẫn đủ để người nhìn phải động tâm

"Trong khoảng thời gian này mọi việc vẫn tốt chứ?" Ngân Diện hỏi, mặc dù hắn đã nghe được chuyện về nàng từ Hạ Thanh, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nghe chính nàng kể lại, như vậy, hắn mới có thể yên tâm.

"Hoàn hảo, mọi chuyện rất tốt, thai nhi cũng phát triển bình thường." Vãn Thanh nói, dịu dàng cười một tiếng, nhưng đáy lòng nhói đau, tất cả đều ổn, chỉ trừ …. một người.

Nhìn mắt nàng lóe lên một tia thương cảm, tim hắn cũng nhói đau, nàng luôn như thế, dù có khổ hơn cũng chỉ giấu trong tim, không cho người khác biết. Nhưng nàng không hề hay, nàng càng như thế, càng khiến hắn đau lòng.

Hắn nhìn ra được, nàng đối với Phượng Cô, là có tình cảm thật sự.

Thật ra thế cũng được, ngay cả hắn cũng không thể ngờ, Phượng Cô có thể vì nàng, mà làm những chuyện lớn lao thế, không phải người bình thường nào cũng làm được thế, dù có tình yêu sâu sắc cũng chưa chắc dứt khoát được như thế. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Hắn còn nhớ khi nghe kể chuyện đó, hắn có cảm giác như lạc trong sương mù, vô phương tin được.

Tên gia hỏa thô bạo kia, lại có thể vì Vãn Thanh như thế.

"Nếu biết là đang có bầu, nên chiếu cố thân thể nhiều hơn một chút, không vì bản thân, cũng nên suy nghĩ cho đứa bé." Nhìn gương mặt tái nhợt lộ vẻ đau thương của nàng, hắn nói.

"Ta có." Vãn Thanh nói: "Có thể là thân thể có chút yếu ớt, thoạt nhìn hơi gầy, nhưng ngày nào ta cũng cố gắng bồi bổ, hy vọng có thể sinh ra một em bé mũm mĩm khỏe mạnh."

"Thân thể không phải chỉ dựa vào thuốc thang hay đồ bổ là được, quan trọng là phải duy trì một tâm trạng tốt, không suy nghĩ nhiều, như vậy mới là điều tốt nhất với thai nhi, đối với bản thân ngươi!" Ngân Diện nhìn nàng chăm chú nói.

"Ta sẽ." Vãn Thanh, hơi hơi cúi đầu, không nói gì thêm, nàng làm sao có thể không muốn giải thoát bản thân chứ, nhưng có một số việc, có một số người, muốn quên, đâu phải chuyện dễ?

Không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy Vãn Thanh nói: "Tối nay, ta có mời một người khác nữa."

Ngân Diện nhìn nàng, không hỏi tại sao, chỉ dùng ánh mắt bảo nàng nói hết đi, hắn biết, vô duyên vô cớ, nàng sẽ không mời một người khác dự tiệc cùng hắn, nói vậy, người này cực kỳ quan trọng, hoặc là giữa nàng và người đó có vấn đề gì, cần hắn ở lại.

"Người này, mặc dù diện mạo không giống Phượng Cô hoàn toàn, nhưng thân hình của hắn, còn có ngôn ngữ hành vi cử chỉ, thì lại giống hệt Phượng Cô, ta muốn tra xem hắn có phải Phượng Cô hay không." Vãn Thanh nói tiếp, mang theo vài phần khó xử, bắt Ngân Diện làm điều này, nàng cảm thấy bản thân thật sự là vô cùng ích kỷ.

Nhưng nhất thời nàng không thể nghĩ ra biện pháp gì khác tốt hơn.

Nhìn nàng khó xử, Ngân Diện khẽ cười: "Chỉ cần là chuyện của ngươi, ta đều cố hết sức để giúp, hơn nữa chuyện này chỉ là chuyện rất nhỏ, ta tất nhiên sẽ hỗ trợ."

Kỳ thật, khi nói ra những lời này, lòng hắn sao có thể tránh được sự đắng ngắt cơ chứ?

Nhưng, vì Vãn Thanh, hắn thật sự nguyện ý.

Sống trên đời, đôi lúc không phải có được mới là hạnh phúc, có đôi khi, nỗ lực cho người ta nhiều hạnh phúc hơn là việc nhận được.

"Cám ơn ngươi." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.

Ngân Diện mím môi, có chút không vui: "Ngươi biết ta không bao giờ vì hai chữ này!"

"Đã biết, sau này ta sẽ không nói thế nữa!" Vãn Thanh cảm động, cười một tiếng.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Lúc này, Kim Bất Hoán từ từ đi tới, mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc dài đã buộc gọn, thoạt nhìn không tùy ý như lúc bình thường, thân hình thon dài, chậm rãi bước ra khỏi bóng tối

Ngân Diện nhìn qua cũng phải cả kinh, bởi vì dáng đi của người này giống hệt Phượng Cô, mang theo khí thế kinh hoàng trời sinh.

Ngân Diện nhạy cảm nhận ra, khi nam tử kia mới bước vào nhìn thấy hắn, có kinh ngạc trong nháy mắt, rồi sau đó bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không thể che dấu.

Vãn Thanh đứng lên, tươi cười đón chào: "Kim lão bản đã tới rồi, mau ngồi đi, tối nay có vị bằng hữu đến thăm, vì vậy ta chuẩn bị chút thức ăn của nhà, cố ý thỉnh Kim lão bản cùng đến đây thưởng thức."

"Phu nhân quá khách khí!" Kim Bất Hoán cúi người nói, vẻ mặt rất sảng khoái vui vẻ, nhìn qua còn có chút hoan hỉ. Vừa nói vừa ngồi xuống.

Hắn đưa mắt nhìn Ngân Diện, rồi sau đó quay sang Vãn Thanh hỏi: "Xin hỏi phu nhân, vị…bằng hữu này là ai? Nên xưng hô như thế nào?"

"Hắn là Đại tướng quân đương triều – Ngân Diện." Vãn Thanh giới thiệu, rồi sau đó chu môi cười yếu ớt, chú ý ánh mắt của Kim Bất Hoán, phát hiện hắn chỉ có những cử chỉ phù hợp với việc mới gặp Ngân Diện lần đầu, không có chút bất thường nào trong hành vi thái độ.

"Thì ra là Ngân Diện Đại tướng quân, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu a!" Kim Bất Hoán vừa nghe, liền bầy ra vẻ mặt ngưỡng mộ, quay sang Ngân Diện kính lễ. Biểu hiện đúng là vô cùng hợp lý

Thật sự là có chút nhàm chán.

Ngân Diện chỉ bầy ra dáng vẻ lạnh như sương, theo dõi hắn một hồi lâu, mới nói: "Mấy chữ ngưỡng mộ đã lâu thì Ngân Diện không dám nhận!" Nói xong liền ngừng.

Kim Bất Hoán có chút ngượng ngùng cười một tiếng, tình tình rất ôn hòa dễ chịu, không tỏ vẻ bực bội gì.

Vãn Thanh nhìn chằm chặp một lúc lâu, thật sự không tìm ra chút manh mối gì, trong lòng khó tránh tức giận, chẳng lẽ, Kim Bất Hoán này, thật sự không phải Phượng Cô?

Theo tính cách cao ngạo của Phượng Cô mà nói, không thể làm ra những chuyện vừa rồi, nếu có chẳng qua là hắn đang che dấu hành vi, phàm là kẻ đang diễn kịch, thế nào cũng lộ sơ hở, ít nhất, ánh mắt giọng nói cũng không thể giấu diếm hoàn toàn.

Thấy không khí nhất thời có chút cứng ngắc, Vãn Thanh đứng lên, cầm chén rượu: "Hôm nay, mọi người có duyên ở cùng một chỗ, chính là nhờ duyên phận, ta kính hai vị một chén."

Đã thấy Kim Bất Hoán nói: "Tâm ý của phu nhân Kim mỗ lĩnh hạ, nhưng người đang có bầu, phải tránh không thể uống rượu!"

Ngân Diện liếc mắt nhìn Kim Bất Hoán, có chút ý vị, rồi sau đó cũng nói: "Đích thật là như thế, thân thể ngươi vốn không khỏe, càng không thể uống, đổi sang uống nước trắng đi!"

".., được rồi!" Thấy bọn họ kiên trì, Vãn Thanh cũng không nói nhiều, dù sao cũng là vì đứa bé, thế nào cũng được. Bất quá tên Kim Bất Hoán này, trái lại cực kỳ chú ý đến nàng. Vừa nói vừa bảo Song nhi mang một chén nước trắng đến.

"Ta đây dùng chén nước trắng này kính hai vị!" Vãn Thanh nói, rồi sau đó dùng tay áo che mặt uống chén nước.

Ống tay áo nàng rất rộng, nàng cố ý dùng tay áo để lén quan sát bộ dạng khi uống rượu của Kim Bất Hoán.

Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái cầm lấy chén rượu bằng bạch ngọc trắng như tuyết, tư thế vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng đặt lên mũi, tinh tế ngửi một chút, đến lúc cảm thấy thỏa mãn mới rót rượu vào mồm.

Rượu tối nay là nàng cố ý chọn lựa, là Trúc Diệp Thanh loại tốt nhất, dùng sương sớm dính trên lá trúc trên đỉnh núi cao chế thành, có một mùi hương thanh tịnh đẹp đẽ, là thứ rượu Trúc Diệp Thanh mà Phượng Cô yêu thích nhất.

Có khả năng chính bản thân hắn cũng không để ý đến điều này.

Con người luôn có những động tác theo thói quen, mà ngay chính bản thân người đó cũng không nhận ra

Về phần Phượng Cô, khi hắn uống rượu ngon, nhất định là phải ngửi mùi hương trước, cảm thấy thỏa mãn rồi mới uống.

Tuy nói có lẽ đại đa số người uống rượu có thói quen đó, nhưng không có ai có hành vi tao nhã được như Phượng Cô, đúng vậy, hai ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu, nhẹ nhàng ngửi hương rượu thơm, nàng đã nhìn không biết bao nhiêu lần, tao nhã đến mức người nhìn quên cả thế gian, chỉ nhớ được động tác đó.

Về phần Phượng Cô, đại khái là hắn cũng không biết, chỉ một động tác đó, đã tiết lộ bí mật?

Đặt chén xuống bàn, thu lại ống tay áo, trên mặt Vãn Thanh, trong nháy mắt, trào lên sự hoan hỉ, vì sung sướng mà đôi mắt cũng cong lên vui vẻ.

Đó là sự vui sướng không thể che giấu, đơn giản là, trong lòng nàng, đã khẳng định thân phận của Kim Bất Hoán, chỉ có điều không biết tại sao hắn lại không chịu nhìn nhận nàng. Bất quá mặc kệ như thế nào, nàng sẽ buộc hắn phải tự thừa nhận.

"Có vẻ tâm tình phu nhân tối nay rất tốt?" Kim Bất Hoán ngẩng đầu hỏi, cười rất vui vẻ.

Vãn Thanh gật đầu: "Tối nay được gặp cố nhân, tất nhiên là tâm tình rất tốt."

Sau khi nghe xong, nụ cười trên mặt Kim Bất Hoán không thay đổi, chỉ hỏi: "Xem ra phu nhân cùng Ngân Diện tướng quân dường như rất quen thân?"

"Uhm, Ngân Diện, có thể xem như ân nhân cứu mạng của ta, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng nhiều lần, càng là tri kỷ của ta, giống như thân nhân của ta." Vãn Thanh thẳng thắn nói, vốn dĩ nếu là trước mặt người khác, những lời như thế nàng quyết là không nói ra, không phải vì sợ người khác biết quan hệ giữa nàng và Ngân Diện, mà là nàng không phải kẻ thích biểu hiện ra ngoài, theo nàng, tình cảm đích thực không cần dùng từ ngữ hoa mỹ để diễn tả.

Nhưng lúc này, nàng buộc phải làm như vậy, nói như vậy, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem Phượng Cô có thể nhẫn nhịn đến mức nào.

"Không ngờ phu nhân và Ngân Diện tướng quân lại có quan hệ sâu sắc thế!" Kim Bất Hoán nói, vẫn vui vẻ như trước.

"Đúng vậy!" Vãn Thanh cảm thán một câu, tuy lời này là cố ý, nhưng không hề giả dối! Ngân Diện đối với nàng, đích thật là ân nhân, tri kỷ, thân nhân!

Chỉ tiếc tuy nàng biết tình ý của hắn, nhưng căn bản không dám đón nhận nửa phần, chỉ sợ làm tổn thương hắn, càng tổn thương mình.

Không dám ngẫm nghĩ thêm nữa, Vãn Thanh cố gắng giấu đi tâm trạng nặng nề, dù sao tối nay, nàng không chỉ muốn mở tiệc chiêu đãi Ngân Diện, còn hy vọng ép Phượng Cô thừa nhận thân phận.

"Kim lão bản có biết sử dụng nhạc cụ không?" Vãn Thanh mỉm cười hỏi han.

"Kim mỗ bất tài, ngày thường có nghe, nhưng không hiểu sâu, chỉ biết một phần, còn về nhạc khí, càng không dám nói! Đến chạm cũng chưa từng chạm!" Kim Bất Hoán xua tay lắc đầu nói, còn nhăn nhó cười khổ.

Vãn Thanh đưa tay vén tóc mai: "Tối nay ngày tốt cảnh đẹp, lại được gặp cố nhân, nếu không có tiếng đàn làm bạn, thật sự có chút chán nản. Từ khi trở lại Phượng gia, ta đã lâu không đánh đàn, ngày hôm nay có cơ hội, Ngân Diện, không bằng chúng ta hợp tấu một khúc thì thế nào?"

Vừa nói vừa nhướng mày hỏi Ngân Diện.

Ngân Diện nhìn nàng trầm tư, suy nghĩ sâu xa một chút, rồi sau đó gật đầu, hắn nhìn ra được, lần này, Vãn Thanh đề nghị hợp tấu, quyết không vì cao hứng nhất thời như nàng vừa nói, chỉ sợ nàng muốn hợp tấu chỉ vì muốn tìm ra thân phận thật của nam tử áo đen kia.

Vãn Thanh cười một tiếng, quay sang Song nhi nói: "Song nhi, mang cây đàn của ta đến đây!"

Song nhi không hiểu lắm, chỉ nghe Vãn Thanh nói, cho là Vãn Thanh hoan hỉ vì Ngân Diện tới thăm, sau đó cao hứng, vì vậy liền chạy đi lấy đàn.

Chỉ chốc lát sau, liền mang đàn tới.

Vãn Thanh ngồi trước đàn, không hiểu vì sao lại có chút cảm thán, tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, luồng cảm giác thân thiết quen thuộc ùa tới, cũng đã nửa năm nàng chưa đánh đàn, lúc trước là không thời gian, sau lại là sợ, sợ thấy đàn chạm vào vết thương, vì vậy không nhìn đến đàn nữa.

Ngón tay thon dài trắng như ngọc nhẹ nhàng chạm qua dây đàn, tiếng đàn vang lên từng nốt một, như dòng suối chảy trong đêm đông, là khúc "Đông dạ trường tư", tiếng đàn réo rắt êm ái, như một cơn trầm tư trong đêm đông, chạm đến đáy lòng người nghe.

Ngân Diện liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó rút cây ngọc tiêu bên hông, đặt lên khóe môi, tiếng tiêu nỉ non vang lên hòa cùng tiếng đàn.

Mỗi khi bọn họ cầm tiêu hợp tấu, luôn khiến người nghe phải động lòng, bởi vì bọn họ không chỉ đàn ra thanh âm tuyệt vời, còn có sự giao thoa đồng điều của hai tâm hồn, cho bọn họ sự ăn ý không ai có được.

Làm cho người ta hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc.

Đúng lúc này, một thanh âm phá đám vang lên, đánh vỡ tiếng đàn ăn ý của hai người.

Nhìn lại.

Chỉ thấy dưới chân Kim Bất Hoán ướt một mảng lớn, thứ tạo ra âm thanh phá đám kia là một bầu rượu nát tan đang nằm trên đất, mùi rượu Trúc Diệp Thanh lan tỏa trong không gian.

Kim Bất Hoán đứng lên, sắc mặt có chút không tốt: "Thật xin lỗi phu nhân, tiếng đàn của hai người hay quá, ta nhất thời nhập thần, rót rượu không để ý, làm vỡ bầu rượu, còn quấy rầy nhã hứng của hai người, thật xin lỗi!"

Vãn Thanh đứng lên, không chút bực bội, chỉ nói: "Không có việc gì."

Kim Bất Hoán lấy tay kéo kéo y bào: "Nhìn này, bộ y phục này cũng tính là may mắn, có thể được nếm rượu ngon, thông cảm, Kim mỗ phải về thay quần áo!"

"Kim lão bản thay xong nhớ trở lại, dù sao cũng đang cao hứng, tiếng đàn này, chính là chờ ngươi." Vãn Thanh ôn nhu nói, rất nhiệt tình đãi khách.

Nhưng Kim Bất Hoán vừa nghe đã lắc đầu mãnh liệt: "Tối nay, ta thấy cũng đủ rồi, phu nhân gặp bằng hữu, ta có thể được phu nhân để mắt mời hai chén rượu là được rồi, đợi sau này uống tiếp!"

"Kim lão bản nói lời này thật quá khách khí! Thay xong quần áo nhớ quay lại!" Vãn Thanh vẫn cố chấp, theo nàng, Phượng Cô đang để tâm chuyện nàng và Ngân Diện, hắn càng từ chối, càng chứng minh lòng hắn có quỷ.

"Không được không được!" Kim Bất Hoán lắc đầu, rồi sau đó giũ thẳng y phục: "Mặc quần áo ướt thật không thoải mái, ta đi trước!"

Vừa nói vừa nhanh chóng bước đi, đổi lấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Vãn Thanh.

Bình luận





Chi tiết truyện