"Phu nhân, ngài uống thuốc đi." Tỳ nữ bê bát thuốc đen ngòm, đưa cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn bát thuốc, ngưng thần, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua cái bát.
Thuốc này, không phải vì thân thể nàng không tốt, mà là vì xóa đi trí nhớ của nàng –?
Quả thật nàng không thể đón nhận sự thật đó.
Nàng rất muốn dối gạt bản thân Chu Nguyệt nhi đang nói láo, nhưng lòng nàng hiểu rất rõ, Chu Nguyệt nhi không giống đang nói láo.
Phượng Cô, nếu thật sự là thế, ta và người biết nhìn mặt nhau thế nào?
"Phu nhân, ngài uống thuốc đi! Để nguội sẽ mất công dụng!" tỳ nữ thấy Vãn Thanh có vẻ mặt cổ quái, chỉ nhìn bát thuốc chăm chú không biết đang suy nghĩ cái gì, thật là kỳ quái, vì vậy đành lên tiếng thúc giục.
"…Cứ để đó đi! Một chút nữa ta sẽ uống, ngươi lui xuống trước đi!" Vãn Thanh nói, trong thanh âm có vài phần ủ rũ.
Quá nhiều buồn bực mà lại chẳng thể tán bớt.
"Nhưng..." tỳ nữ khó xử nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh lườm tỳ nữ một cái sắc như dao, nói: "Nhưng cái gì?"
Nàng đột nhiên hiểu ra, cũng thấy có chút giận dữ, lúc này mới nhớ ra, vì sao mỗi lần nàng uống thuốc, tỳ nữ này đều nhìn nàng chăm chú -, lúc ấy nàng không cảm thấy gì, lúc này nhớ ra mới cảm thấy có điểm không hợp lý.
Chỉ có thể trách bản thân mất cảnh giác, dĩ nhiên không phát hiện ra điểm kỳ quái này.
Nghe thấy giọng nói nổi giận của phu nhân, tiểu tỳ nữ sợ đến nỗi quỳ sụp xuống: "Phu nhân thứ tội, Gia phân phó nô tỳ, nhất định phải chính mắt nhìn ngài uống hết bát thuốc. Nô tỳ cũng chỉ là tuân mệnh Gia thôi."
"Tại sao lại phải nhìn ta uống cho hết chỗ thuốc?" Nàng hỏi.
Tiểu tỳ nữ bị nàng hỏi, không biết phải trả lời thế nào, bởi vì cô ta cũng không biết lí do, vì vậy chỉ dám đoán bừa, "Nô tỳ nghĩ là do Gia sợ phu nhân không thích uống thuốc đắng, cho nên mới hạ lệnh cho nô tỳ nhìn. Phu nhân, nô tỳ chỉ là nghe lệnh Gia thôi-, cầu phu nhân thứ tội."
Vãn Thanh cười một tiếng, xem ra Phượng Cô không nói với tỳ nữ này, cũng đúng thôi, với phong cách ngang ngược tự phụ của hắn, chuyện hắn đã ra lệnh, làm gì có ai dám mở mồm hỏi lí do? Huống chi nha đầu kia nhát gan như thế, đương nhiên càng không dám.
"Bây giờ hắn không có ở đây, ngươi nghe hắn -, hay là nghe ta?" Nàng quắc mắt nhìn tỳ nữ, nói từng chữ từng chữ một, thanh âm lộ ra vài phần uy hiếp.
"Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ cũng không biết, phu nhân…" tiểu tỳ nữ vừa nghe đã sửng sốt, nhưng không biết phải làm như thế nào mới phải, cô ta không dám không nghe lời Gia, nhưng cô ta cũng không dám đắc tội phu nhân.
"Còn không đi đi!" Vãn Thanh biết là nếu không thị uy, nha hoàn sẽ không sợ -, vì vậy lạnh lùng quát lên.
Nha hoàn giật mình một cái, vừa khóc thút thít vừa bước đi.
Vãn Thanh không đành lòng, vì vậy nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ đang phiền lòng, muốn yên tĩnh một lát, một lát nữa uống xong sẽ gọi ngươi vào dọn."
Tỳ nữ vừa nghe, liền đưa tay gạt lệ, nở nụ cười: " Nô tỳ cáo lui trước."
Vãn Thanh gật đầu, nhìn cô ta chậm rãi đi ra, cầm bát thuốc, tinh đánh giá cẩn thận, trong lòng thầm cười lạnh, nếu đây thật sự là thuốc làm mất trí nhớ, người phối dược cũng thật là cao minh, không thể ngửi ra trong thành phần có những vị thuốc gì.
Vãn Thanh cầm bát thuốc, đi tới bên bồn hoa, đổ xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Được tưới bằng thuốc nước cũng coi như phì nhiêu, mỗi ngày một chén, nhất định có thể khiến cây hoa này khỏe mạnh.
Nhẹ nhàng nhìn phương xa, trong lòng im lặng, chỉ hy vọng, lời của Chu Nguyệt Nhi không phải sự thật.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, tâm trạng cũng không vui, từ sớm nàng đã đuổi Phượng Cô trở về ngủ, bản thân mình thì trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Đúng vào… lúc này, một thân ảnh bay vào, Vãn Thanh cả kinh đang muốn kêu cứu.
Đã bị người kia bịt miệng.
Đập vào mắt nàng, là một gương mặt tuấn tú quen thuộc, một gương mặt cười rất vui vẻ.
Hắn tươi cười nhìn nàng nói: "Là ta."
Rồi sau đó liền thả tay ra, Vãn Thanh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào hắn, như thể đang tìm kiếm cái gì đó trên người hắn.
Theo nàng suy đoán, người này, trước kia đối với nàng vô cùng quen thuộc, nếu không, hắn không có khả năng nói một câu "Là ta" đã thả tay.
Bất quá nhìn hắn không có tâm kế, có lẽ không có ý đồ gì với nàng, chỉ vui vẻ ngồi ở đầu giường, nói liên hồi:
"Xem ra lần này họ Phượng – đối xử với ngươi không tồi, cư nhiên cho ngươi hoa viên lớn nhất sơn trang, hại ta tìm gần chết, lần này hắn thông minh hơn nhiều, cả Phượng Vũ Cửu Thiên không mấy người biết hành tung của ngươi, còn bố trí rất nhiều ám vệ, hại ta thiếu chút nữa là tìm không ra!"
"Ta xem ngươi rồi cũng trở về Tuyết Linh Các thôi, như vậy ta muốn tìm ngươi cũng dễ dàng -, hơn nữa ta cũng không thích đến Phượng Vũ Cửu Thiên, vừa nhìn thấy bản mặt tên Phượng Cô ta đã thấy ngứa mắt. Tên Vương bát đản – máu lạnh.
" Không đề cập tới hắn không đề cập tới hắn! Nhắc tới ta liền thấy tức."Hắn cứ nói luôn mồm, từ đầu tới đuôi, chẳng qua là đang nói về Phượng Cô.
Nhưng mặc dù hắn như thế, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng cảm thấy có một thứ tình cảm thân thiết đang trào dâng.
Không biết vì sao, chỉ nhìn hắn cười như vậy, nàng cũng thấy vui vẻ theo, như bị lây sự vui vẻ từ hắn, nàng không tự giác cười.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1