chương 79/ 211

Mới đến lớp tường ngoài, Ngân Diện đột nhiên ngừng lại, thần sắc trở nên nghiêm túc. Đứng tại chỗ đưa mắt quét từ trái sang phải.

Nhất thời, Vãn Thanh cũng cảm nhận được không khí khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tình huống không đúng." Ngân Diện nói nhỏ. Rồi sau đó buông nàng ra: "Bên trong yên tĩnh quá mức bình thường, hơn nữa ta cảm giác được bên trong có rất nhiều sát khí, xem ra tình huống không đúng, ngươi từ cửa chính đi vào, để tránh làm người ta phát hiện ngươi ở cùng một chỗ với ta, đến lúc đó khó có thể giải thích sự trong sạch của ngươi."

"Ân." Vãn Thanh gật đầu, cũng cảm giác được việc này rất nghiêm trọng, sắc mặt thay đổi lần nữa, nếu để Phượng Cô biết, không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Tay không tự giác đặt lên bụng, hiện tại có thai nhi, không thể so với dĩ vãng nữa, nếu bị thương tổn thêm lần nữa, chỉ sợ thai nhi khó bảo toàn.

Ngân Diện nhìn Vãn Thanh không biết là lúc này nhìn vào hai người thật sự rất mờ ám, nói: "Nếu như Phượng Cô phát hiện ngươi ra khỏi nhà, ngươi hãy nói là Phi Tuyết tìm ngươi, ta sẽ nói với Phi Tuyết để cùng phối hợp với ngươi, như vậy sẽ không xuất hiện kẽ hở nào."

Hắn nói xong liền phi thân, thân ảnh trắng như tuyết biến mất trong bóng đêm tăm tối.

Lôi kéo vạt áo, hít một hơi thật sâu, đè xuống trái tim đang không ngừng phập phồng, lúc này Vãn Thanh mới chậm rãi đi vào cửa lớn.

Việc kinh doanh của Phượng vũ trà lâu không phân biệt ngày đêm, thời tiết, lúc nào cũng có người đến uống trà nghe khúc, từ sáng đến tối, không có lúc nào ngừng kinh doanh -, lúc nào cũng cũng có người đến uống trà, nếu ở nơi khác, việc này chắc hẳn rất kỳ quái, nhưng tại Chiến Thành, việc này lại hết sức bình thường. Bởi vì người ở nơi này, đều là người trong giang hồ, có rất nhiều công tác, chẳng phân biệt ngày đêm. |

Cho nên lúc Vãn Thanh đi vào từ cửa chính, vẫn thấy không ít khách đang uống trà.

Vi tránh cho người hôm nay có mặt ở Tuyết Linh Các nhận ra nàng, nàng đi rất nhanh. May là không ai nhận ra, nàng liền vội vàng xuyên qua chính đường.

Đúng lúc này,– một gã sai vặt của trà lâu nhận ra nàng, kinh ngạc hỏi: "Nhị phu nhân, khuya như vậy ngài còn đi ra ngoài sao?"

Vãn Thanh gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi không ngủ được, đi ra ngoài một chút."

"Vậy sao, phu nhân nếu sau này ngài đi ra ngoài nhớ đem theo người bảo vệ, Chiến Thành này giống như kinh đô, ngư long hỗn tạp, người xấu người tốt lẫn lộn. Ngài đi ra ngoài một mình, quá nguy hiểm!" Hắn là một người nhiệt tình, dặn dò Vãn Thanh rất nhiều.

Vãn Thanh gật đầu nhẹ nhàng, không ngờ gã sai vặt nhìn bề ngoài mới mười ba mười bốn tuổi, cũng biết quan tâm tới người khác như vậy: "Cám ơn tiểu ca đã nhắc nhở, lần sau ta nhất định nhớ kỹ."

Gã sai vặt được Vãn Thanh cảm ơn, tai đỏ rực lên, không có ý tứ gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nhị phu nhân cáo biệt... Đừng nói những lời này, nô tài... Nô tài chỉ là tùy tiện nhắc nhở vài câu mà thôi, phu nhân... Phu nhân mau đi ngủ đi! Nô tài làm việc đây!"

Hắn vội vã nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.

Vãn Thanh không khỏi cười một tiếng, hài tử mới lớn, đùa hắn thật là vui. Tay lại lơ đãng đặt lên bụng, dường như, từ khi có hài tử, chỉ cần nhìn thấy trẻ con, liền cảm thấy thập phần thân thiết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mang theo vài phần vui vẻ, chậm rãi đi vào Trà Hương Các, thấy bên trong vô cùng yên lặng, tối tăm, đích xác cảm thấy yên tĩnh đến mức không bình thường, như là có bàn tay sắp đặt.

Tuy biết có nguy hiểm đang ẩn náu, nhưng nàng không biết được là gì, chỉ có thể binh tới tướng đở, nước đến đắp đê. Vì hài tử, vì bản thân, tất cả nàng đều có thể nhẫn nhịn.

"Chi nha" một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, liền ngửi thấy mùi – đàn hương yếu ớt, đó là mùi chỉ Phượng Cô mới có, nói là đàn hương cũng không hoàn toàn chính xác, là hỗn hợp đàn hương và khí chất lạnh lẽo, khiến người ta ngưng thần.

Hắn ở trong phòng! |

Trong lòng cảnh giác, nhưng vẫn phải dè dặt, giả vờ không biết nhẹ nhàng đi thắp nến.

Nến được thắp lên, bên trong phòng bừng sáng.

Con người lãnh khốc mà vô tình đó, đang yên vị ngồi ở đầu giường, vẻ mặt – tối tăm, môi mỏng hơi nhếch.

Quanh thân hắn tản ra một loại– lãnh khí dày đặc, Vãn Thanh không chịu nổi hàn ý rùng mình một cái.

Làm bộ như mới phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, thở nhẹ nói: "Gia tại sao lại ở đây?"

"Tại sao ta không thể ở chỗ này?" Hắn hỏi, sắc mặt vốn đã tối tăm, thanh âm thì càng giống hàn băng vạn năm, phun ra những câu đó như thể muốn tất cả Phượng Vũ Lâu phải đóng đá.

"Thiếp thân không có ý đấy, thiếp thân chỉ muốn nói, gia tới đến tại sao lại không thắp đèn! Hại thiếp thân giật cả mình." Nàng dùng lời lẽ dịu dàng mà nói, khẽ cười –lơ đãng đánh giá hắn, từ khi nào, nàng cũng học được cách dùng lời lẽ để giết người.

Nhưng nếu không học, làm sao có thể sinh tồn?

"Bị dọa cho hoảng sợ?" Hắn nghe xong nhướng mày hỏi.

"Đúng vậy, thiếp thân vừa thắp đèn lên nhìn thấy Gia, quả thực là rất sợ." Nàng nói một cách mềm mại. Nhưng trong lòng đã sớm biết câu sau của Phượng Cô, nàng tự tiện đi ra ngoài, mặc kệ là giải thích như thế nào, đều là trốn nhà giữa đêm, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng cơ chứ

Cuối cùng, hắn lạnh lùng hỏi: "Không làm cái gì trái với lương tâm thì sợ cái gì chứ?"

"Nửa đêm thấy một người ở trong phòng, tất nhiên là phải sợ hãi." Nàng lả lướt nói, nhưng nói xong lại hận không thể tự cắn đứt lưỡi ngay lập tức, tại sao không chịu nhẫn nhịn chứ, hắn nói cái gì thì mặc kệ hắn đi, làm cho hắn vừa lòng là được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại nói trước khi kịp suy nghĩ!

Ai!

Hậu quả có xấu đến đâu cũng phải tự làm tự chịu thôi, nhìn hắn vẻ mặt lạnh lùng cứng đơ của hắn, trong lòng nàng thầm than khóc.

Cứ tưởng hắn sẽ sử dụng bạo lực, ai ngờ hắn chỉ là dựa đầu giường, thần sắc dày lên, đôi mắt lóe lên: "Ngươi có đọc sách thánh hiền -, nói cho ta nghe, một người đàn bà đã có chồng, nửa đêm còn ra khỏi nhà, có thích hợp không?"

"Thiếp thân không mang người hầu theo, nửa đêm một mình ra khỏi nhà, thật là không ổn, mong gia thứ tội." Vãn Thanh cúi thấp đầu xuống, hai mắt nhìn chăm chú đá xanh lát sàn nhà, lẳng lặng nói.

"Sao?... Ngươi cũng biết là không ổn ư?" Hắn nghe xong lời của nàng, chậm rãi nói: "Ta còn tưởng rằng đây là chuyện không tốt vào loại bậc nhất rồi ý chứ!"

Nói xong đôi mắt sắc bén bắn thẳng về phía nàng. |

"Là thiếp thân hồ đồ, cầu gia tha thứ!" Thanh âm của Vãn Thanh mềm mại –vừa cúi đầu vừa nói, trong đêm lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy thống khổ.

"Nữ nhân của Phượng Cô ta nửa đêm một mình đi ra ngoài, nếu để người ngoài biết được, muốn ta đội nón xanh sao (bị cắm sừng)!" Thanh âm của hắn, dần dần lãnh khốc khởi lai, mang theo cuồng phong thổi quét.

"Cầu gia thứ tội!" Vãn Thanh nghe xong, mặc dù trong lòng có lửa, nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn, chậm rãi quỳ xuống, hi vọng được hắn tha thứ.

Nàng một mình đi ra ngoài không phải muốn hắn mang danh có vợ ngoại tình mà?

Nàng là Thượng Quan Vãn Thanh, chứ không phải phường tiện nhân! Có lẽ trong mắt thiên hạ, nàng không phải trong sạch, nhưng mà lòng của nàng vĩnh viễn trong sạch.

Phượng Cô, con người vô tình này, không hủy hoại sự kiêu ngạo của nàng, lòng tự ái của nàng, thì hắn vẫn chưa hài lòng sao?

"Nói! Ngươi đi ra ngoài làm cái gì?" Hắn đột nhiên quát nàng.

Ánh nến chập chờn trong gió, ngọn lửa lay lay, mặt của hắn, nửa tối nửa sáng, càng lộ ra sự tàn khốc ngoan độc!

May là Ngân Diện chu đáo, đã sớm tìm đường lui cho nàng, vì vậy nàng theo đúng lời Ngân Diện, chậm rãi trả lời Phượng Cô: "Cầu gia tha thứ, thiếp thân hôm nay gặp Phi Tuyết cô nương như gặp được tri kỷ, vì vậy hẹn buổi chiều cùng trò chuyện về nhạc phổ."

"Phi Tuyết?" Phượng Cô dường như không ngờ Vãn Thanh đi gặp Phi Tuyết, vì vậy thanh âm cũng có chút ngạc nhiên.

"Đúng là Phi Tuyết cô nương." Vãn Thanh thấy hắn bình ổn một chút, cảm thấy hiệu quả, vì vậy lại vội vàng nói: "Phi Tuyết cô nương tài nghệ kinh thế, không người nào có thể so sánh, Vãn Thanh tự nhận mặc dù đã tập đàn nhiều năm, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới, vì vậy liền mạo muội mời Phi Tuyết cô nương để thỉnh giáo tài đánh đàn, khó có thể gặp được Phi Tuyết cô nương cũng là người yêu âm nhạc, vì vậy không chờ được hẹn chiều nay cùng nói chuyện. Nhưng Phi Tuyết cô nương không thích có mặt người ngoài, vì thế Vãn Thanh đi một mình."

Nàng nói xong hoàn toàn hợp tình hợp lý, toàn những lời rất có lẽ phải.

Còn về việc Phi Tuyết không thích gặp người ngoài, tuy là nàng phỏng đoán, nhưng cũng đúng được đến tám chín phần, với biểu hiện thần bí của nàng ấy, đủ biết ngày thường nàng ấy không thân thiện với người khác lắm.

Cho nên nàng mới cả gan nói vậy.

May mắn là những điều nàng phỏng đoán đích thực là hoàn toàn đúng, Phi Tuyết, đích xác không phải người thân thiện dễ gần, một tháng trừ hai ngày lên đài hiến nghệ, còn những ngày khác, không ai có khả năng thăm dò được hành tung của nàng ấy, đừng nói đến chuyện gặp mặt.

Ngay cả Phượng Cô, cũng đã phái không ít thám tử, nhưng cũng không cách nào biết được hành tung và lai lịch của Phi Tuyết.

Như thể nàng ấy không phải người bình thường, sau khi lên đài hiến nghệ xong thì trở thành không khí, biến mất như chưa từng xuất hiện, đến lúc biểu diễn lại ngưng tụ thành người.

Nghe được Vãn Thanh nói, hắn đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, nhưng mà hắn vẫn phải kiểm chứng lại lần nữa xem những điều Vãn Thanh nói là thật hay không, vì vậy lại hỏi: "Trong Chiến Thành ai cũng biết, Phi Tuyết trừ…hai ngày hiến nghệ mỗi tháng, bình thường không gặp người khác, vì sao lại đồng ý lời mời của ngươi?"

Hỏi cái này thật sự khiến Vãn Thanh ngẩn cả người, nàng không biết, Phi Tuyết bình thường không gặp người khác, nàng thân là nghệ linh, tuy là phong thái bất phàm, nhưng chắc cũng phải có trường hợp cá biệt nào đó chứ.

Có ai ngờ nàng ấy không gặp người khác bao giờ! |

Nhất thời nàng không thể nào giải thích, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: "Cái…này thiếp thân cũng không rõ lắm." Đây là …câu trả lời ngu nhất, nhưng vào giờ phút này, sợ rằng đây chính là câu trả lời hữu hiệu nhất.

Bởi vì nàng căn bản là không có mời Phi Tuyết, cũng tự nhiên không có vì sao khẳng đãi thấy vừa nói.

Nói dối thế này, thật đúng là mệt!

Nhưng mà nàng vẫn phải xốc lại tinh thần để đối phó Phượng Cô, tránh tạo thêm sai lầm.

Nhìn ánh mắt Phượng Cô, hình như không nổi giận nữa.

Mặc dù không rõ ràng lắm vì sao hắn lại đột nhiên khoan dung, nhưng trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Trong lòng Phượng Cô tự có quyết định của riêng hắn, tình báo của Tuyết Linh Các, là sở hữu quốc gia, chỉ cần là tin tức, từ chuyện to như đại thần trong triều, cho đến chuyện nhỏ như mấy tên trộm vớ vẩn, Tuyết Linh Các đều nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa phía sau còn có triều đình làm chỗ dựa.

Tuy nhìn qua chỉ là một nơi ăn chơi danh tiếng, nhưng cũng không có ai dám động vào.

Trước đây có một bang chủ muốn cầu kiến Phi Tuyết mà không được, vì vậy phái người đập phá Tuyết Linh Các, kết quả là đến ngày thứ hai, toàn bang hai trăm ba mươi sáu nhân mạng, trong một đêm đi tây thiên luôn, không có ai may mắn sống sót. Sau khi tra xét cũng không tra xét được cái gì, quan phủ dù nghiêm minh cũng không xử lý được.

Từ đó về sau, không người nào còn dám vuốt râu cọp. Chỉ sợ sớm gặp tai họa bất ngờ.

Tổ chức tình báo như vậy, hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú, nếu có thể nắm bắt thì thật tốt, chỉ tiếc trong hai năm trở lại đây hắn đã phái không ít người đi điều tra, vẫn không thể tra ra bất cứ dấu vết nào, Tuyết Linh Các không khác những thanh lâu thông thường khác, thứ duy nhất khác biệt, chính là Phi Tuyết, xuất quỷ nhập thần, vĩnh viễn khiến người ta không thể nắm bắt hành tung của nàng.

"Những lời ngươi nói, vô luận thế nào, cũng khó mà tin được!" Phượng Cô chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Vãn Thanh chăm chú.

"Nếu Gia không tin có thể đi hỏi Phi Tuyết cô nương." Vãn Thanh nói.

Phượng Cô cũng lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt tà mị: "Ta không phải đã nói rồi sao? Phi Tuyết không gặp người khác. Muốn thấy mặt nàng, khó như lên trời!"

" Phải như thế nào mới có thể khiến Gia tin tưởng?" Vãn Thanh nghe ra Phượng Cô nói có vấn đề, như thể có mục đích gì đó.

Không biết rốt cuộc là hắn muốn cái gì?

"Theo như ngươi nói, Phi Tuyết với ngươi nói chuyện rất hợp, chi bằng như thế này, ngươi đi mời Phi Tuyết, nếu Phi Tuyết đồng ý, có thể chứng minh lời ngươi nói là thật, nếu Phi Tuyết nhận lời mời của ngươi, ta sẽ tin lời ngươi." Phượng Cô hướng về phía nàng cười lạnh.

Nói xong, lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, nàng có lẽ không muốn gặp những người khác, vậy ngươi chỉ đem Hồng Thư đi, chỉ cần Hồng Thư nhìn thấy các ngươi ở chung một chỗ, trở về bẩm ta, ta liền tin ngươi, hơn nữa sau này người có thể tùy thời đi tìm nàng nói chuyện, ta không ngăn cản hạch hỏi gì."

Hóa ra đây là phương pháp của hắn, Vãn Thanh mơ hồ cảm giác được, mục đích của hắn, không chỉ đơn giản thế này, không đơn thuần là muốn xác mình nàng có phải đi gặp Phi Tuyết thật hay không, mà là có mục đích khác nữa.

Nhưng mà rốt cuộc là mục đích gì, nàng không hiểu hắn, không thể đoán được, nhưng vẫn đáp ứng.

"Vậy ngày mai ta sẽ đi bái phỏng Phi Tuyết cô nương." Ngân Diện có nói qua với Phi Tuyết, muốn gặp Phi Tuyết chắc cũng không khó khăn lắm?

Sau khi đáp ứng Phượng Cô, Vãn Thanh một mực chờ Phượng Cô rời đi, chiều nay quả thực quá mệt mỏi! Nhưng mà hắn vẫn ngồi ở đầu giường, không thèm nhúc nhích, thậm chí còn nhắm mắt như thể dưỡng thần, trong lòng Vãn Thanh rất buồn bực, nhưng không dám phát, vì vậy chỉ dùng giọng mềm nhũn hỏi han: "Gia còn cái gì phân phó sao?"

"Ta ở chỗ này làm phiền ngươi sao?" Hắn chậm rãi phun ra từng chữ lạnh lẽo, mang theo vài phần áp chế, như thể nếu như Vãn Thanh dám nói có, sẽ ăn đủ trừng phạt từ hắn.

"Gia suy nghĩ nhiều rồi, thiếp thân không có ý tứ này. Chỉ là đêm đã khuya, gia mỗi ngày bận rộn sự vụ, nên nghỉ ngơi sớm!" Vãn Thanh trả lời mềm nhũn, đang lâm vào sự đe dọa của hắn, đành phải ra dáng vẻ tiểu tức phụ quan tâm tướng công.

"Tối nay ta muốn ngủ ở đây!" Phượng Cô đột nhiên nói một câu như sét đánh, làm Vãn Thanh sợ đến mức đứng không vững, nhìn hắn mãnh liệt, ngay cả chớp mắt cũng quên luôn.

Từ sau khi bọn họ lập gia đình, chưa bao giờ ở chung phòng một cách chính thức, hơn nữa hắn ghét nàng như thế, tại sao đột nhiên lại muốn ngủ với nàng!

Chuyện này, nàng chưa chuẩn bị tinh thần một chút nào!

Lòng bàn chân cũng toát mồ hôi lạnh!

Phượng Cô nhìn bộ dạng của nàng, phượng nhãn trừng lên: "Ngươi bầy ra cái vẻ mặt gì vậy? Vừa nhìn đã thấy mất hứng!" Nói xong đi thẳng ra ngoài.

Kỳ thật Phượng Cô cũng bị cái ý nghĩ vừa rồi dọa cho hoảng sợ, không biết vì sao, lại đột nhiên muốn ngũ ở đây, có một mùi hương nhàn nhạt cho hắn– cảm giác thoải mái.

Nhưng mà vừa nhìn bộ dạng của Vãn Thanh, không hiểu sao hắn thấy rất là buồn bực cáu kỉnh! Hắn càng ngày càng không hiểu được chính bản thân mình!

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Vãn Thanh cuối cùng cũng thở phào.

Một hồi phong ba đã trở thành quá khứ.

Bình luận





Chi tiết truyện