Trong sơn trang Phượng Vũ Cửu Thiên.
Trong Đông Viên, bọn nha hoàn đang xếp chén đĩa, đi đi lại lại không ngừng, rất bận rộn.
Hoa viên đến mùa hoa cúc, hoa cúc đủ màu tranh nhau đua nở, có loại có tên, có loại không tên -, làm cho người ta phải hoa mắt, đằng xa là hàng cây quế hoa, đang tỏa hương ngào ngạt.
Mùi hoa quế ngào ngạt khắp vườn, khiến người ta chưa ăn tiệc đã ngủi mùi hoa quế đến no
Chỉ có điều, tối nay chỉ sợ phải cô phụ những đồ ăn ngon và cảnh đẹp này, chỉ sợ không ai có tâm trạng thưởng thức sự bài trí mỹ lệ và tâm huyết của những đầu bếp.
Vãn Thanh quay đầu nhìn Phượng Cô: "Bọn chúng thật sự sẽ đến sao?" Không biết vì sao, trong lòng của nàng luôn hoang mang rối loạn -, sợ bọn chúng đến, lại sợ bọn chúng không đến, bởi vì, mặc kệ có đến hay không, đều khiến nàng và Phượng Cô gặp phiền phức lớn.
Hiện tại Mộ Dung Kiềm liên hợp với Tuyết Liên Phái còn có Bạch Vân Yên, không dễ đối phó -, mà nội công của Phượng Cô chỉ còn lại hai thành, dù nàng đang giữ tám thành còn lại, nhưng nàng không có võ công cơ bản, căn bản là không thể phát huy đầy đủ uy lực -, thậm chí chỉ một nửa uy lực cũng không thể phát huy.
Nhìn bốn phía, nơi này, Phượng Cô thiết hạ trận pháp, nhưng thật sự có thể chống đỡ bọn chúng sao?
"Yên tâm đi! Đối với ta, chẳng lẽ nàng còn không đủ tin tưởng? Ta đã dám thỉnh bọn chúng đến, nhất định là đã nắm chắc phần thắng." Tay Phượng Cô nhẹ nhàng đặt lên vai Vãn Thanh, dùng ánh mắt cho nàng sự yên tâm.
"Vâng." Vãn Thanh cười một tiếng, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng không muốn quấy nhiễu hắn, vì vậy chỉ khẽ cười, điều gì phải tới sẽ tới, chỉ là sớm hay muộn thôi, sầu lo chỉ là dư thừa, không bằng tin tưởng thêm một chút.
"Đi thôi! Đi nhìn qua một chút đồ ăn tối nay." Phượng Cô nhẹ nhàng kéo tay nàng, đi về phía bàn tiệc, ánh mắt bảo nàng trấn an.
Kỳ thật, trong tim của hắn, cũng có chút băn khoăn -, dù sao đối thủ quá mạnh mẽ, hắn không có khả năng không chút lo ngại, chỉ có điều, hắn là người chỉ đạo, nếu hắn rối loạn, những người khác sẽ càng loạn hơn.
Hắn tin tưởng, trong Phượng Vũ Cửu Thiên, không ai dám giở trò lộn xộn.
Mới đi đến trước bàn tiệc, đã thấy thanh âm quen thuộc của Mộ Dung Kiềm chậm rãi truyền đến: "Phượng gia, chúng ta mới tới!"
Phượng Cô quay đầu, đưa đôi phượng nhãn nhìn một vòng, như ánh trăng lướt trên mặt nước: "Mộ Dung trang chủ, đại nạn không chết, xem ra thần thái càng hào hứng, khí thế thắng nhân a!"
"Đúng vậy, lần này có thể đại nạn không chết, không phải là nhờ Phượng gia ngài sao?" Mộ Dung Kiềm nghiến răng nghiến lợi nói, đứng từ xa cũng nghe thấy thanh âm nghiến răng căm hận của hắn.
"Sao lại thế? Lời này khiến Phượng mỗ có chút không rõ a!" Phượng Cô cố ý hỏi lại.
"Bởi vì một mực nhớ thương Phượng gia, thế nên, ta mới có thể cố gắng sống sót!" Mộ Dung Kiềm cười nói, khóe môi cười lạnh, ánh mắt như của độc xà.
"Ha ha ha, xem ra Phượng mỗ cũng có tác dụng!" Phượng Cô đương nhiên nghe hiểu ý muốn báo thù của hắn, nhưng vẫn cố tình làm như không biết.
Nếu tất cả mọi người đều không rõ, chẳng phải là tốt hơn sao!
"Không hẳn thế!" Mộ Dung Kiềm cũng phá lên cười theo, rồi sau đó làm như mới nhìn thấy Vãn Thanh, cười chào hỏi: "Phượng Nhị phu nhân, xem ra khí sắc càng ngày càng tốt? Đúng rồi, nghe nói ngươi chẳng những giải được Hỏa hàn độc, còn nhận được toàn bộ nội công của Phượng gia, thật đúng là song hỷ lâm môn a!"
"Chẳng qua chỉ như Mộ Dung trang chủ, đại nạn không chết thôi!" Vãn Thanh hơi khom người, nhợt nhạt cười một tiếng, không trả lời vấn đề của hắn.
Dù sao, người của Tuyết Liên Phái, đối với việc Phượng Cô truyền nội công cho nàng, cũng chỉ là suy đóan, không biết rõ ràng chân tướng, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
" Không giống nhau, ngươi đại nạn không chết, trở về, còn có một thân nội công, ta trở về mang theo một thân bệnh tật!" Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt gian xảo nhìn Vãn Thanh, như muốn nhìn ra điểm gì đấy từ trên người nàng.
Nhưng Vãn Thanh cũng không phải người dễ dàng lộ manh mối cho kẻ khác, chỉ thấy nàng nhợt nhạt cười một tiếng: "Một thân nội công cái gì chứ, vẫn là ta thôi, chẳng qua là lần này trở về, thân thể có tốt hơn trước!"
Vừa nói vừa xoay người một cách duyên dáng, làn váy bay qua, tạo thành một đường cong mỹ lệ: "Mộ Dung trang chủ, thỉnh ngồi xuống đi! Cứ đứng như vậy khiến ta cảm thấy thật ngại."
Vừa nói vừa mời mấy kẻ đứng sau: "Còn có Bạch công tử, Tuyết Liên Môn Chủ, Tà Phong thiếu hiệp, mời mọi người ngồi xuống hết đi! Chớ cô phụ thành quả của các đầu bếp!"
Vừa nói vừa dùng ánh mắt bảo thị tỳ mang rượu lên.
Trong lòng, cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Ít nhất, tối nay sẽ không phát sinh chuyện gì.
Vừa rồi Mộ Dung Kiềm tấn công dữ dội là muốn thăm dò nàng, nhưng hắn không biết, hắn dò xét, khiến nàng thêm khẳng định.
Ít nhất, chỉ cần nàng và Phượng Cô không lộ võ công ra, sẽ không có ai dám khẳng định nội công của Phượng Cô hiện đang ở trong người nàng, cũng không dám manh động.
"Thượng Quan cô nương!" Tuyết Tâm chậm rãi đi tới cạnh Vãn Thanh, tay duỗi ra, định cầm tay Vãn Thanh.
Phượng Cô đứng bên kia thuận thế, kéo Vãn Thanh lại, kéo đến sát người mình, né tay của Tuyết Tâm, hắn nhìn ra được, Tuyết Tâm muốn thăm dò nội công của Vãn Thanh.
"Môn chủ mời ngồi!" Vãn Thanh cười khẽ, hôm nay nàng ăn mặc tương đối cầu kỳ, váy hoa ngọc bắt sáng, áo khoác dài, tay áo rất rộng, bất tiện ở chỗ tay áo quá rộng, dễ va vào đồ đạc.
Nàng phất tay làm động tác mời, tay áo bay lên khiến một chén rượu đổ nghiêng.
Mùi rượu bay vào mũi, làm Vãn Thanh kinh hô: "A! … "
Nàng đứng lên: "Xin lỗi, để ta đi đổi bộ khác!"
Vừa nói vừa vịn vào tỳ nữ lui ra, đi được nửa đường thì như nhớ ra chuyện gì đó, nàng quay đầu cười: "Lãnh tổng quản, tối nay có thịnh yến, y phục của ta đều quá đơn giản, có thể dẫn ta đến khố phòng chọn trang phục nào trang trọng một chút được không?"
Lãnh Sâm cùng Phượng Cô cũng biết, nàng không phải loại nữ nhân chú trọng bề ngoài, trước kia có gặp hoàn cảnh nào cũng mộc mạc thanh nhã, lúc này đột nhiên nói mấy chữ trang trọng, tất là có mục đích.
Lãnh Sâm quay sang Phượng Cô xin phép, rồi sau đó liền đi theo. Chỉ có điều Lãnh Sâm vẫn không yên lòng, tứ đại tỳ nữ đi dò xét tình huống còn chưa trở về, để lại một mình Phượng gia ở đó, chẳng lẽ không phải cực kỳ nguy hiểm, mặc dù có thị vệ che chở, nhưng mấy kẻ kia đều có võ công cao cường! Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đi qua một góc quanh, Vãn Thanh thấy đã đủ xa, lúc này mới nói: "Lãnh tổng quản không cần lo lắng, hiện nay, Mộ Dung Kiềm còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ -, lúc này trong Phượng Vũ Cửu Thiên Sơn trang, chúng ta dám để lại một mình Phượng gia ở đó, bọn chúng không rõ chân tướng, không dám xằng bậy."
"Nhị phu nhân nói rất đúng." Lãnh Sâm đáp, rồi sau đó lại nói: "Không biết phu nhân triệu ta đến đây, là có mục đích gì?"
Vãn Thanh phất tay, thị nữ phía sau lùi về sau, lúc này nàng mới nói: "Lãnh tổng quản, tình thế hiện nay chỉ là nhất thời, có biện pháp gì có thể khiến người khác không thể thăm dò ra nội công trong người ta không?"
Lãnh Sâm ngẩng đầu, nhưng cũng là người thông minh, chỉ một câu, hắn liền hiểu ý của Vãn Thanh, gật đầu: "Cái…này đơn giản, chỉ cần châm một kim, là có thể khiến người khác không thể thăm dò Nhị phu nhân."
Vừa nói vừa cười một tiếng, rồi sau đó lớn tiếng nói: "Phu nhân trở về phòng chờ, Lãnh Sâm cho người mang trang phục tới!"
"Được." Vãn Thanh cười yếu ớt.
······················
Đến khi lên sân khấu lần nữa, Vãn Thanh mặc váy dài màu tím, may từ gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, dưới ánh đèn, đẹp một cách mê hồn, viền váy thêu mẫu đơn đỏ, vô cùng diễm lệ.
Quả thật là trang trọng mà hoa lệ, rất hợp với bữa tiệc.
Tà Phong chỉ nhìn qua rồi trừng mắt, không cho là đúng, hắn không thích Vãn Thanh thế này, quá giả tạo, Vãn Thanh phải thanh nhã như hoa sen mới đúng.
Vãn Thanh thấy ánh mắt ghét bỏ của Tà Phong, chỉ cười một tiếng: "Ít khi mặc thế này, đi lại bất tiện."
Vừa nói vừa lảo đảo, ra vẻ sắp ngã.
Phượng Cô đang muốn đứng dậy đỡ nàng, Mộ Dung Kiềm đã không biết thiệt giả, cũng đồng thời đứng lên, chắn trước Phượng Cô, hai người va chạm, cùng bỏ lỡ thời cơ.
Tuyết Tâm ở bên kia bước lên, đỡ Vãn Thanh, nắm cổ tay Vãn Thanh, khi đỡ nàng đứng dậy còn hơi dùng lực.
Vãn Thanh bị đau, cố tình giả vờ không biết cô ta đang thăm dò nàng, chỉ quát: "Môn chủ ngươi làm đau ta!"
"Xin lỗi, người luyện võ, xưa nay vốn mạnh tay, làm Thượng Quan cô nương bị thương!" Tuyết Tâm khẽ cười nói, ánh mắt nghi hoặc.
Bởi vì cô ta thăm dò ra, nội lực trên người Vãn Thanh chỉ tốt hơn người bình thường một ít, căn bản không giống người có nội công cao thâm. Nhưng nếu Phượng Cô không truyền nội công trên người hắn cho nữ tử chí âm thì đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn không trở thành kẻ bất nam bất nữ?
Nghi hoặc khiến trái tim Tuyết Tâm rối như tơ vò.
Tuyết Tâm đưa mắt nhìn lên gặp ngay ánh mắt dò hỏi của Mộ Dung Kiềm, cô ta lắc đầu, trong lòng có một ít tức giận, lần này xuống núi, cô ta không thể quay về tay không.
"Không có việc gì, chúng ta ngồi xuống đi!" Vãn Thanh vuốt vuốt cổ tay, rồi sau đó cười nói.
Mỗi người mang một tâm tư, nhất thời, thần quang kiếm khí, bay tới bay lui.
Vãn Thanh như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi một câu nói, đều phải suy xét ba bốn lần mới dám nói, chỉ sợ không cẩn thận rơi xuống bẫy rập, Mộ Dung Kiềm là lão hồ ly, câu hỏi của hắn không cho người khác một kẽ hở nào.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa tiệc này.
Bất quá may là, bọn người Mộ Dung Kiềm cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, ăn xong bữa tiệc, liền rời đi.
Nhìn bọn họ đi xa, Vãn Thanh mới dám len lén thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với căng thẳng, thật không phải chuyện đơn giản, xưa nay nàng luôn cho rằng, bản thân tính là trấn định -, nhưng vừa rồi, nàng mới biết sự trấn định của nàng vẫn chưa đủ, trái lại Phượng Cô, từ đầu đến cuối, vẻ mặt tự tin cười rất thản nhiên, khiến nàng hoài nghi hắn chưa từng mất nội công!
"Kế sách tối nay của Thanh nhi đúng là diệu kế!" Phượng Cô cười nói, ánh mắt cảm kích, nàng có thể vì hắn, điều đó khiến hắn vui vẻ không gì sánh được.
"Coi như là Mộ Dung Kiềm nhắc nhở ta, nếu không ta cũng không thể xử dụng kế này!" Vãn Thanh cười nói, rồi sau đó nhíu mày: "Bất quá đây chỉ là kế hoãn binh, vẫn phải công khai đối mặt."
"Uhm, cái…này ta sẽ nghĩ một cách thích đáng -, nàng yên tâm đi!" Phượng Cô nói, kỳ thật trong lòng hắn cũng lo lắng, nhưng không muốn Vãn Thanh phải sầu não thêm.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1