chương 30/ 211

Hồng thư bị Phượng Cô kêu đi một lúc, đến khi trở về, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, hưng phấn nói: "Nhị phu nhân, Gia nói, từ lúc này trở đi, nô tỳ sẽ chiếu cố ngài thay cho Song Nhi."

Vãn Thanh cảm thấy thập phần kinh ngạc, hắn cũng có lúc đối tốt với nàng sao, tại hắn cảm thấy cắn rứt lương tâm sau khi ngược đãi nàng? Hay là hắn có dụng ý khác?

Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lại thấy hắn cùng ông lão vui vẻ nói chuyện, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái.

Bất quá mặc kệ như thế nào, cuối cùng, có Hồng Thư hỗ trợ nàng, nàng cũng không đến mức quá mức bất lực: "Tốt."

Nhớ ra người đi sau từ nãy đến giờ không vui vẻ được một giây một phút là Song Nhi, vì vậy Vãn Thanh quay đầu lại nhìn về phía Song Nhi: "Tốt lắm, Song nhi nãi nãi của ta, ngươi cũng đừng một mực bầy ra bộ mặt như ăn phải mướp đắng đấy, khó coi chết đi được! Nhìn nơi này, sơn thanh thủy tú, dân phong chất phác, thật là một địa phương tốt! Tiểu thư nhà ngươi muốn ở lại nơi này còn không được, ngươi thì ngược lại, vẻ mặt không chút vui vẻ, thật đúng là làm cho người khác mất hứng!"

Vãn Thanh vừa cười vừa nói.

"Tiểu thư biết nguyên nhân của Song nhi mà." Song nhi nghe xong than thở há miệng, không tình nguyện nói. Song Nhi là thật sự không yên lòng về tiểu thư, thấy người đứng đằng kia, nàng đã sợ đến nổi da gà, tiểu thư một thân một mình đi cùng hắn, Song Nhi làm sao yên tâm được.

Nhưng tiểu thư nói không sai, có nàng bên người, cũng vô dụng như không có, nàng chỉ là một nha hoàn bình thường, căn bản không có khả năng bảo vệ tiểu thư.

Nàng từng hi vọng có thể xuất hiện một người, giống như thiên thần hộ mệnh, có thể bảo vệ tiểu thư, giúp tiểu thư không còn phải chịu những tháng ngày đau khổ nữa.

"Song nhi, ngươi đừng lo lắng, Nhị phu nhân có ta chiếu cố, chỉ cần Hồng Thư ta còn, ta nhất định sẽ bảo vệ Nhị phu nhân bình an." Hồng Thư đứng bên cạnh xúc động nói.

Song nhi nhìn về phía nàng, một hồi lâu vẫn không nói được tiếng nào. Làm cho người ta không đoán được Song Nhi đang nghĩ cái gì.

Bất quá Vãn Thanh cũng hiểu, điều khiến Song Nhi lo lắng, là sợ nàng bị Phượng Cô khi dễ, mà Hồng thư, lại là nha hoàn Phượng Cô, cho nên Song nhi đối với lời cam đoan của Hồng Thư, căn bản không chút tin tưởng.

Trầm mặc một hồi, Song Nhi mới cất tiếng, vừa nhìn chăm chú Hồng Thư vừa hỏi: " Nếu như tiểu thư bị Gia khi dễ? Ngươi có thể giữ được sao? Ngươi nguyện ý vì tiểu thư mà đối kháng với Gia?"

Nghe câu này, Vãn Thanh cũng thấy run sợ, Song nhi như thế nào liền lại dám hỏi trực tiếp cơ chứ. Nhìn ánh mắt chăm chú mà đanh thép của Song Nhi, Vãn Thanh thật không biết nói gì bây giờ. (chỗ này chỉ đề là nàng, cũng không biết là Vãn Thanh hay Hồng Thư) Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhưng trong lòng lại có trăm ngàn cảm động, giống như thủy triều dâng lên.

Kỳ thật cái vấn đề này, không cần hỏi, nàng cũng có thể đoán được, Hồng Thư, không trả lời được, bởi vì, trong lòng Hồng Thư, cho đến giờ phút này, Gia là người quan trọng nhất. Cái…này, chỉ cần là người có mắt, đều dễ dàng nhận ra.

Mà Hồng Thư trung thành với chủ không có gì là sai trái, huống hồ, ngay cả nàng nếu muốn đối kháng với Phượng Cô, thật đúng là châu chấu đá xe.

Vãn Thanh kéo tay Song nhi, nhẹ nhàng mà nói: "Song nhi, ta biết ngươi là lo lắng cho ta, nhưng ngươi hỏi vậy đúng là làm khó Hồng Thư, ngươi muốn Hồng Thư phải trả lời thế nào bây giờ? Phượng Cô là chủ nhân của nàng, nàng trung thành với chủ nhân không có gì sai cả, thử nghĩ mà xem, nếu là ngươi, có người muốn ngươi đối kháng với ta, ngươi nguyện ý sao?"

Vãn Thanh nói như vậy, chỉ hy vọng Song nhi có thể hiểu.

"Tiểu thư, không giống nhau, ngươi thiện lương như vậy! Còn hắn… " Song nhi vừa nghe, vội vàng nói.

Vãn Thanh vươn bàn tay trắng nõn, bịt miệng Song Nhi: "Tốt lắm, không biết giữ mồm giữ miệng, tránh nặng nương nhẹ gì cả, càng nói càng quá, chuyện gì có thể nói mới được phép nói, cái gì không được nói thì đừng nói nữa!"

Vãn Thanh cầm tay Song Nhi, nhìn gương mặt lo lắng của Song Nhi, từ từ nói: "Nhớ kỹ ta đã từng nói với ngươi, ở trên đời này, mỗi người đều có vận mệnh của mình, không ai có khả năng trợ giúp ai, chỉ có thể tự mình cố gắng, mới có thể đi tìm vận mệnh của chính mình. Hồng Thư cũng tốt, ngươi cũng tốt, nhưng không có người nào trong hai ngươi có thể thay ta đi hết cuộc đời này, nếu có chỉ có bản thân ta tự mình cố gắng, mặc kệ quá trình như thế nào, mặc kệ kết cục như thế nào, cũng chỉ là vận mệnh của một con người mà thôi, chỉ có bản thân tự mình trải qua, mới có thể hiểu được tư vị của nó. Các ngươi cũng có vận mệnh của chính mình, cũng chỉ có các ngươi mới có thể cảm nhận được vận mệnh của riêng mình." (đoạn này rối quá, bà con thông cảm T_T)

Thanh âm của Vãn Thanh rất nhẹ nhàng, mang theo một chút mê người, là muốn nói cho Song Nhi nghe, cũng là muốn tự thuyết phục bản thân, thật chẳng khác gì lừa phỉnh bản thân.

Không chỉ Song Nhi nghe thấy ngạc nhiên, Hồng Thư cũng thấy ngạc nhiên y hệt, chưa có ai nói với hai người những câu tương tự.

Trong tư tưởng của hai người, các nàng thân là nô tỳ, chỉ là vì chủ tử mà sinh tồn, làm sao có thể nghĩ bản thân cũng có một vận mệnh riêng? Còn có thể tự tìm con đường đi khác? Còn có thể có số phận khác?

"Nhị phu nhân giải thích thật đặc biệt, khó trách Phượng thiếu chủ đưa người đi cùng." Lúc này, ông lão nói chuyện với Phượng Cô đột nhiên đi tới.

Vãn Thanh nhập tâm nói chuyện, không để ý xung quanh, không nghĩ tới lão ông đến đây, còn có Phượng Cô, dĩ nhiên đứng đây từ lúc nào.

Mặt của nàng, nhất thời trắng bệch, rồi sau đó chuyển sang xanh lét, kỳ thật cả ngày hôm nay, nàng và Phượng Cô mỗi người một xe, Vãn Thanh cố ý tránh xa hắn như vậy, hoàn toàn là vì sợ hãi

Nam nhân tàn bạo này!

Nàng đối với hắn, là vừa sợ vừa hận.

Chỉ sợ rằng thế gian này, người mà nàng hận nhất, chính là hắn!

Nàng thậm chí cảm giác được hắn không phải người, mà là ma quỉ của địa ngục. Bởi vì người bình thường luôn có cái gọi là thất tình nhục dục, không như hắn, một chút cũng không có, chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn!

Không! Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi tuyệt đối không thể ở trước mặt của hắn tỏ ra yếu thế!

Vĩnh viễn phải tỏ ra dũng cảm sinh tồn đấu tranh!

Mặt nàng cứ hết trắng bệch rồi lại xanh lét, cuối cùng cố nén mọi cảm xúc, trở lại vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng trước kia, không nhìn hắn nữa, hướng về phía ông lão, ôn nhuận cười một tiếng, thanh nhã như hoa cúc: "Thuận miệng nói bừa, khiến lão bá chê cười!"

Nàng vốn định giải thích kỳ thật Phượng Cô mang nàng đi theo không phải vì hắn thích nàng, mà là bởi vì Phượng lão thái nãi yêu cầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nên giữ mồm giữ miệng, im lặng là vàng.

Dù sao, nói như vậy, tức là tự vạch trần quan hệ vô tình vô nghĩa của bọn họ.

"Sao lại nói là nói bừa! Lão phúc ta sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy, sướng hay khổ, đều là thưởng thức vận mệnh của chính mình!" Lão phúc này là quản gia của Phượng Phường tại Song Phúc trấn, một ông lão hàm hậu, tóc bạc trắng, râu dài, bề ngoài giống như lão sơn dương bình thường, có vẻ hòa ái dễ gần.

Ông lão nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Phượng Cô: "Phượng gia a! Con dâu này của ta, ta thấy tốt lắm! Cần phải thật tốt quý trọng a!" Kỳ thật lão phúc chỉ cần nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh khi thấy Phượng Cô là biết ngay quan hệ của hai người bọn họ không tốt chút nào.

Nhưng lão lại thấy nữ tử này nói những điều người khác không nghĩ được, không tầm thường như nữ nhân khác, không dễ kiếm chút nào.

"Lão phúc, chỉ cần ngươi nói tốt, ta nhất định hảo hảo "quý trọng" "!" Phượng Cô khóe miệng khẽ cười, quay sang lão phúc vừa cười vừa nói. Sắc mặt vui vẻ, ôn nhuận như ngọc

Nam nhân này đẹp trai như vậy, chỉ cần hắn cười, người ta nhất định bị hắn bắt mất ba phần hồn, nhưng có ai ngờ hắn lại là một người tàn bạo vô lương, lại dùng nụ cười của mình che dấu tâm địa độc ác, khiến người khác nhìn không ra dù chỉ là nửa phần ác ý.

Lúc hắn nói đến hai chữ "quý trọng", còn hướng về phía Vãn Thanh, mang theo sự trào phúng trong thái độ.

Vãn Thanh chẳng lẽ lại không nhận ra. Nhưng không tỏ thái độ gì bất mạn, chỉ khẽ cười một chút. Giống như thiếu nữ thẹn thùng, ra vẻ đồng ý với hắn!

Thật không biết lão phúc này rốt cuộc là người phương nào, chắc chắn không thể đơn giản như lời Hồng Thư kể, chỉ là một lão nông, có thể làm cho Phượng Cô đối đãi đặc biệt như vậy, làm sao có thể là người đơn giản chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện