Lẳng lặng húp cháo, trong lúc nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mỗi người mang một tâm sự riêng.
Tâm sự của Phượng Cô, thật sự rất rối loạn.
Từ trước tới giờ hắn luôn tràn đầy tự tin, nhưng đối với chuyện xảy ra lần này, hắn chẳng có chút đầu mối nào, nhìn Vãn Thanh ngồi đối diện, hắn ra sức tìm tòi nghiên cứu.
Hắn và nàng, rốt cục đã có những chuyện gì?
Nếu nói hai người bọn họ không có gì, hiện tại hắn có thể khẳng định, quyết là không phải thế, bởi vì hắn chưa bao giờ là một người không có lý trí. Rất nhiều người, có thể nhìn thấu người khác, nhưng lại không thể nhìn thấu bản thân, mà hắn, hoàn toàn bất đồng, hắn có thể nhìn thấu người khác, càng có thể thấu triệt bản thân.
Hắn tin tưởng, cảm giác của hắn không sai, cảm giác kích động mà quen thuộc, không phải là vô căn cứ.
Mộc Cáp Nhĩ vốn dĩ đang ăn bánh bao, vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phượng Cô đang một mực nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, cô ta cả kinh, thìa trên tay rơi đánh cạch xuống bàn.
Khiến 3 người kia cùng dồn ánh mắt vào cô ta.
Mộc Cáp Nhĩ đỏ mặt: "Ta không cẩn thận."
"Mau ăn đi!" Phượng Cô nói, rồi sau đó cúi đầu, ăn cháo. Bắt đầu tập trung suy nghĩ
Vãn Thanh, chỉ liếc mắt nhìn Mộc Cáp Nhĩ một cái, không nói gì thêm, tiếp tục ăn, riêng Ngân Diện – từ đầu đến cuối, động tác phiêu nhiên, như thể không phải người phàm, bình tĩnh ăn uống.
"Ta ăn no rồi." Mộc Cáp Nhĩ nhẹ nhàng đẩy chén cơm ra, nhỏ giọng, rồi sau đó nhìn Phượng Cô, một mặt dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng, cũng mở miệng lí nhí nói với Phượng Cô: "Phượng đại ca…… "
"Có chuyện gì?" Phượng Cô không thèm ngẩng đầu, chỉ tập trung ăn cháo, như thể ăn cháo là một chuyện vô cùng nghiêm túc cần hắn tập trung một cách cao độ. [cảnh này hiện ra trong đầu khiến mình không đỡ được=))]
"Phụ thân muốn mời người tối nay qua một chuyến." Mộc Cáp Nhĩ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cũng nói. Đôi mắt tròn như mắt loài thỏ, lộ sự chờ mong cùng sợ hãi, nhìn Phượng Cô chăm chú, như thể cực kỳ sợ hãi phải nghe Phượng Cô nói "không".
Tay Phượng Cô, dừng lại trong một thoáng, trong lòng có chút kỳ quái, hắn đối với Mộc Cáp Nhĩ, dường như có cảm giác không yêu không được, nhưng đối với phụ thân của cô ta, ấn tượng lại cực kỳ mơ hồ, dường như mới chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa cuộc gặp mặt đó cũng rất sơ sài, trong đầu không hiện lên một cái gì, hết lần này đến lần khác không thể nhớ lại tình hình của lần gặp mặt đó, quả nhiên là kỳ quái.
"Có chuyện gì không?" Hắn hỏi, thanh âm lộ sự không muốn, thản nhiên, đạm mạc -, dường như không có chút hứng thú nào.
"Cha ta cha ông ấy… ông ấy… ông ấy muốn… " Mộc Cáp Nhĩ chi chi ngô ngô nói một hồi lâu, mặt đã đỏ bừng, rốt cục mới phun ra được đoạn còn lại: "Ông ấy muốn gặp… gặp, sau đó xác định hôn sự của hai ta."
Hôn sự?
Vãn Thanh đồng thời ngẩng đầu lên, cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau miệng, động tác tự nhiên trôi chảy, ánh mắt, chỉ nhìn Phượng Cô, nàng cũng muốn biết, hắn sẽ trả lời thế nào.
Dường như Phượng Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Vãn Thanh, hắn cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ tiếc, Phượng Cô cố ý không để người khác nhìn thấu ánh mắt của hắn, cực ít người có khả năng nhìn xuyên qua mắt hắn. Vãn Thanh đương nhiên cũng vô phương moi ra câu trả lời từ mắt hắn.
Chỉ liếc mắt một cái, Phượng Cô quay sang nhìn Mộc Cáp Nhĩ: "Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện thành thân?"
Đôi mắt Mộc Cáp Nhĩ lóe lên sự khủng hoảng sợ hãi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cánh tay cô ta đặt dưới bàn nhéo lấy nhau, cô ta cắn răng, khẽ nói: "Chuyện của hai chúng ta, trong thôn ai nấy đều đã biết, phụ thân nói, tình đầu ý hợp, nên nhanh chóng thành thân, nếu không, ta cứ đến đến đi đi, sẽ khiến người ta đàm tiếu không hay."
Cô ta vừa nói vừa cúi đầu, càng lúc càng thấp.
Mặc dù không nhìn rõ thần thái lúc này của cô ta, nhưng Phượng Cô đã nhìn ra manh mối trong ánh mắt cô ta khi nói điều đó, chỉ có điều hắn không lộ ra rằng mình đã phát hiện.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi sau đó gật đầu: "Cũng đúng, ta cũng thích ngươi, thành thân chỉ là chuyện sớm hay muộn, để lâu chỉ khiến người ngoài đàm tiếu không hay, được, buổi tối qua ta."
"Thật sao?" Không ngờ Phượng Cô lại đáp ứng nhanh như vậy, còn nói lời quan tâm về mối quan hệ của hai người, Mộc Cáp Nhĩ ngẩng mặt với vẻ phấn khởi, mang theo sự hưng phấn không thể tin nổi.
"Đương nhiên, nha đầu ngốc!" Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng cười một tiếng, nói một cách sủng nịnh
Nhưng, người đối diện hắn là Vãn Thanh, từ đầu đến cuối, không thể nhìn ra chút sủng nịnh nào từ mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có sự trầm tư và sự tàn bạo không che dấu nếu có ai đó dám lừa dối hắn.
Xem ra, Phượng Cô đã bắt đầu hành động.
Chỉ có điều, hắn không muốn tiếp tục, vì sao phải đáp ứng cô ta?
Chẳng lẽ hắn cứng đầu muốn tìm hiểu sao?
Phải nhớ, hắn vẫn đang trúng tình cổ của cô ta!
Hơn nữa, thôn trưởng Tuyết Thôn, theo nàng thấy, không phải thôn trưởng thông thường của một sơn thôn, chỉ sợ ông ta không đơn giản, có cô con gái có thể hạ tình cổ, ông ta làm sao có thể đơn giản được!
"Các ngươi cũng ăn xong hết rồi chứ?" Mộc Cáp Nhĩ thấy mọi người đều ăn xong, vì vậy thu dọn bát đũa mang đến, rồi sau đó bỏ lại vào rổ.
Quay sang Phượng Cô cười như hoa: "Phượng đại ca, ta về nói với phụ thân trước, xế chiều sẽ trở lại tìm người."
"Uhm." Phượng Cô gật đầu, đi ra cửa tiễn cô ta.
Đến khi quay người lại, hắn nhìn Vãn Thanh, trong ánh mắt có chút vui vẻ.
Nhưng không biết vì sao, Vãn Thanh lại cảm giác được, sự vui vẻ của hắn khiến nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, ánh mắt như chó sói nhìn con mồi này, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy từ hắn
Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, trong lúc nhất thời cục diện bốn người, biến thành cục diện ba người, chỉ có điều cục diện này, không khá hơn chút nào so với cục diện ban nãy
Ngân Diện lên tiếng trước: "Vãn Thanh, đi ra ngòai một chút đi! Đã lâu không thấy tuyết rơi trắng mặt đất như vậy, thật sự đẹp vô cùng."
Vãn Thanh còn chưa kịp nói gì, Phượng Cô đã mở miệng trước: "Nàng không thể đi!"
Ngân Diện lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, hai luồng mắt giao nhau, không bên nào yếu hơn bên nào, trong lúc nhất thời, luồng ánh mắt giao nhau của hai người bắt đầu tóe lửa.
"Người ta hỏi là nàng, không phải ngươi." Ngân Diện cất giọng với ngữ khí lạnh lùng như gió của Thiên Sơn, khiến ai nghe cũng muốn hóa đá.
"Nàng là nữ nhân của ta, ta trả lời là được rồi." Phượng Cô trừng đôi phượng nhãn, hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
"Nữ nhân của ngươi?" Dường như Ngân Diện đang được nghe chuyện tiếu lâm, hắn lạnh lùng cười một tiếng, rồi sau đó lại nói: "Là ta nghe lầm sao? Vừa rồi, không phải ngươi nói tối nay muốn đi gặp nhạc phụ tương lai bàn chuyện hôn sự sao? Từ khi nào, Vãn Thanh lại thành nữ nhân của ngươi? Không phải là ngươi ăn trong bát còn dòm trên bàn đó chứ?"
Vẻ trào phúng chế giễu, không chút che dấu.
Đây không phải phong cách thường thấy của Ngân Diện, từ trước đến giờ hắn luôn hành động gọn gàng dứt khoát, không thích chuyện phải giải thích với người khác, chỉ hành động độc lập.
Vãn Thanh biết, những lời này của hắn, là cố ý muốn khích Phượng Cô. Vì vậy cũng hùa theo: "Ngân Diện, chúng ta đi thôi! Cho tới bây giờ ta không phải nữ nhân của kẻ khác."
Giọng nói ấm áp dịu dàng, không thèm liếc mắt nhìn Phượng Cô lấy một cái.
"Không cho đi!" Phượng Cô quát, tóm lấy tay Vãn Thanh.
Xem ra việc trúng tình cổ khiến hắn trở về con người trước kia, bá đạo mà vô lễ, làm cho người ta phát giận
Vãn Thanh lạnh lùng trừng mắt quát: "Buông tay!" Vừa nói vừa hất mạnh tay ra.
"Không buông!" Phượng Cô cũng trừng đôi phượng nhãn, nhìn thẳng vào Vãn Thanh.
Vãn Thanh thầm vận nội lực, dùng sức, hất văng cả người Phượng Cô, dù sao nội công của hắn hiện không bằng nàng, đánh nhau có lẽ có phần thắng, nhưng muốn khống chế nàng thì khó.
"Nàng!" Phượng Cô hung hăng quát lên, nhưng thật ra trong lòng rất uể oải, từ tối hôm qua hắn vẫn một mực kỳ quái, vì sao, nội công của hắn, tự nhiên thiếu đi sáu phần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không có chút ấn tượng nào.
Chuyện này quá mức kỳ quặc, dù có mất trí nhớ, cũng không có khả năng đến cả chuyện nội lực của mình biến mất như thế nào hắn cũng quên, huống chi, hắn chưa bao giờ là một người chóng quên.
Hắn đã nhìn là không quên, trí nhớ phi thường, mới có thể khiến việc kinh doanh của hắn bành trướng khắp hai nước Vân Quốc và Phong Quốc mà không rối loạn nửa phần.
Nếu đã vậy, tại sao hắn lại quên chuyện đó!
Đồng tử hắn co rút, hắn cảm thấy thật mất mặt, cảm thấy không thể nhịn được. Nhưng hắn biết, nếu cứ cố tiếp, chỉ khiến bản thân càng thêm mất mặt. Nhưng nghĩ đến cảnh Vãn Thanh và Ngân Diện khanh khanh ta ta, hắn vẫn không thể để hai người đi như vậy.
Trong lòng hắn tràn ngập sự phẫn hận và ghen tuông, khiến hắn thiếu chút nữa thì bị nội thương
Phượng Cô lảo đảo đứng dậy, nhìn Vãn Thanh, vừa yêu vừa hận, như muốn nuốt chửng Vãn Thanh
Mười ngón tay thon dài cắm chặt vào lòng bàn tay, cho đến khi từng giọt máu ấm áp chảy ra, hắn vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ có ghen tuông lấp đầu trí óc, khiến hắn cứ nhìn chằm chằm Vãn Thanh và Ngân Diện.
Trong tim Vãn Thanh, đột nhiên có chút không đành lòng, Phượng Cô, dù sao cũng đã nỗ lực vì nàng rất nhiều, nàng làm như vậy, dường như quá mức nhẫn tâm, hắn đang không rõ ràng, lại bị thương tổn như vậy, nhất định là cực kỳ thống khổ.
Không biết từ lúc nào, nàng bắt đầu mềm lòng với hắn, không thể tàn nhẫn đối với hắn.
Dường như Ngân Diện nhìn ra cái gì, cầm lấy tay nàng kéo đi: "Đi!"
Vừa nói, vừa kéo nàng ra ngòai.
Phượng Cô, chỉ đứng ở cửa, nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, mắt lộ vẻ tàn nhẫn, hung ác như sói
Chỉ cần là nữ nhân của hắn, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng chuyện cướp đi từ bên cạnh hắn!
Vãn Thanh, nhất định chỉ có thể là của hắn, mặc kệ hắn và nàng, từng có chuyện gì hay không, nhưng hắn biết rõ, hắn không thích nàng ở cùng nam nhân khác, như vậy, nàng chỉ có thể thuộc về hắn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Từ trước đến giờ, chỉ có chuyện Phượng Cô hắn khống chế kẻ khác, không có ai, có thể khống chế hắn.
Còn chuyện giữa Mộc Cáp Nhĩ và hắn, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, hắn sẽ tra ra rõ ràng -, hắn quyết không để bị người khác trêu đùa! Tình cổ, cũng đừng mong khống chế hắn dù chỉ nửa phần!
Tuyên ngôn bá đạo mà cuồng dã đậm chất Phượng Cô, cùng với bông tuyết, tung bay…..
Đôi phượng nhãn mỹ lệ mà bá đạo, nhìn thẳng lên trời, như khiêu chiến với trời cao……
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1