Tối ngày thứ 2, lúc ăn cơm chiều.
Trên bàn bày biện đơn giản.
Đột nhiên Hoàng Kỳ đi tới, Vãn Thanh nhẹ nói: «Hoàng Kỳ cô nương cùng nhau dùng bữa với nhau a. »
Mặt Hoàng Kỳ lạnh như băng, ánh mắt liếc qua trên bàn, lộ ra chút kinh ngạc rồi sau đó ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt. Nàng thấy kỳ quái vì sao đồ ăn của Thượng Quan Vãn Thanh lại đơn giản quá, tuy Gia đối với nàng tàn bạo nhưng chưa bao giờ cắt chi phí chi tiêu của nàng.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, chuyện này không phải chuyện của nàng. Từng lời lạnh như băng vô tinh phun ra: « Nhị phu nhân, gia để cho ngươi nghỉ ngơi bây giờ, giờ dậu, Gia đồng ý cho người cùng tới Tuyết Linh Các. »
« Cô nương nói là… gia đồng ý cho ta cùng đi Tuyết Linh Các ư! » Vãn Thanh nghe xong thập phận vui vẻ, khóe miệng tươi tắn, chuyện này tuy vốn không phải chuyện đại sự gì nhưng khiến nàng hoan hỉ mãi không thôi.
« Cô nương thay ta cám ơn gia."
"Ân." Hoàng Kỳ đáp xong quay đầu đi, đối với Vãn Thanh vô cùng khách khí, nàng lộ thập phần lãnh ngạnh.
Nàng không rõ, vì sao Gia đột nhiên thay đổi chủ ý muốn dẫn Thượng Quan Vãn Thanh cùng nhau đi tới Tuyết Linh Các.
Rõ ràng Gia tối ngày tâm tình không yên. Vừa mới rồi lại đột nhiên truyền nàng mang lời tới đây.
Đột nhiên tâm huyết dâng trào ư?
Nàng không thể nào hiểu thấu ý Gia.
Giờ Dậu chưa tới, Vãn Thanh đã tới Trà Nguyệt Các chờ trước.
Vốn không thích cầu kỳ nàng cố ý trang điểm rất trang nhã, bất quá Hồng Thư không đồng ý bắt nàng phải ăn vận y phục rất đắt tiền.
Lúc Phượng Cô đi tới, trước mắt sáng ngời, trong ngày thường chỉ cảm thấy nàng là người con gái bình thường, không chút mỹ lệ.
Không ngờ nàng lại trang nhã, khí chất cao nhã thế này.
Làn môi tô son nhẹ, da trắng ngần, không hề tái nhợt nhu nhược mà khí sắc hợp lòng người.
Trên đầu là cây trâm cài đầu mã não, mấy cây dài ngắn hoa lệ mà trang nhã.
Nàng khoác trên mình xiêm y màu xanh biếc ti cẩm, ống quần châm đất thêu hoa, áo choàng thêu hình lá trúc, thoạt nhìn lộ ra khí chất thanh nhã thoát tục vô cùng.
Không thể không thốt lên, quần áo ấy dường như là dành riêng nàng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Vãn Thanh hơi khom khom người vén áo thi lễ: "Gia"
"Ân" Phượng Cô ừ, rồi sau đó đi trước, không để ý tới nàng, xem chừng một chút để ý cũng không.
Hắn cho rằng, cho nàng đi theo đã là ân điển lớn lắm rồi! Huống hồ nàng tối hôm qua còn không tới hầu hạ hắn!
Đối với sự lạnh lùng của hắn, Vãn Thanh cũng không thèm để ý, nhanh đi bộ phía sau, cũng không ngoài dự đoán, hắn chưa bao giờ là người nhân thiện, có thể cho nàng đi cùng đã là tử tế lắm rồi, nàng cũng không nghĩ là hắn đối đãi với nàng tốt hơn.
Đối đãi như vậy, với nàng một lần là đã tốt rồi.
Thập phần bình tĩnh đi một mạch tới Tuyết Linh Các.
Phượng Cô không có cho mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo tứ danh thị vệ, còn có Hoàng Kỳ bên người, cùng Vãn Thanh và Hồng Thư, tất cả là tám người.
Từ trước khi tới Chiến Thành, Vãn Thanh chưa từng gặp qua 2 người là Lam Họa và Lục Cầm, các nàng ấy tựa hồ là người chuyên cung cấp thông tin, dọc đường đi theo, thường xuyên 2, 3 ngày không xuất hiện. Lần này tới Chiến Thành, càng không gặp được hai nàng ấy.
Bất quá hai nàng ấy đều rất kiệm lời, hơn nữa đối với nàng cũng không thân cận, cho nên cũng không có nói chuyện gì với nhau, chưa có gì tốt hay không tốt. Mà chỉ có Hoàng Kỳ, nàng cảm giác được, Hoàng Kỳ đối với nàng tựa hồ có một cái gì đó địch ý, gần đây cảm giác này càng lúc càng thâm sâu.
Nhưng không hiểu được tại sao, Hoàng Kỳ lại có tâm ý như vậy.
Trước giờ nàng luôn cho rằng, thanh lâu là một tòa lầu, không ngờ Tuyết Linh Các lại khác đến vậy.
Thanh lâu oanh yến yếu ớt, son phấn thô tục, đầy ngập những âm thanh hèn mọn.
Nơi này vô cùng thanh nhã, không có những cảnh ám gian, chỉ có một tòa lầu tọa trên mặt nước, một tòa khác ở trên, các nhân khách tọa ở tòa thứ 2, trong đình chỉ có nữ tử ca hoặc vũ, cầm hoặc thi, thậm chí là đối thơ.
Đương nhiên, Chiến Thành giang hồ không thể thiếu được các cảnh đánh nhau tranh giành, ở chính giữa đình đài được dựng một cái bàn lớn đặc biệt, trụ trên 18 cọc, mặt bàn cao cỡ nửa người, bày biện trà nước.
Chung quanh mặt nước là hoa sen, mặc dù không phải mùa hoa nở nhưng cảnh vật đã mỹ lệ lắm rồi, nếu là mùa hoa nở thì thật là tuyệt mĩ.
Đặc biệt, bàn này các khá xa trung tâm của Tuyết Linh Các, xem ra chuyên được sử dụng để đàm đạo, bàn luận về võ thuật.
Đúng vậy, bàn này nhất định là của các cao thủ giang hồ luận võ sử dụng.
Lúc này trên đài đang có 2 người bàn luận võ nghệ, nhìn ra một màn kinh điển. Nhưng cho dù 2 người này có thô tục đến đâu thì cũng kìm lại bởi đang trong Tuyết Linh Các.
Nàng trong lòng vô cùng bội phục chủ nhân Tuyết Linh Các, như thế nào có thể bày trí một khu nghệ quán kinh doanh xuất sắc như vậy đây?
Chỗ này vốn là thanh lâu, cơ bản là nơi mua vui!
Nhưng có điều Vãn Thanh không biết, cái bàn này, tuy nói ngày thường sử dụng để đàm đạo võ công, nhưng mỗi khi đến này Phi tuyết cô nương hát, nó là nơi Phi tuyết cô nương sử dụng.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1