Trong Đông Phượng Viên.
Đại sảnh đẹp đẽ quý giá.
Nam tử cao lớn ngồi trên ghế của chủ ở chính giữa, vẻ mặt nhàn nhã tự do tự tại, khóe miệng khẽ cười, phượng nhãn ẩn chứa sự vui vẻ, làm cho người khác nhìn vào thấy được sự ngạo nghễ của hắn.
Hạ Thanh duy trì sự trấn tĩnh và nụ cười lễ độ, đi thẳng vào vấn đề: "Phượng gia, lần này Hạ Thanh đến đây vì muốn đón Tình Thiên cô nương trở về."
"Tình Thiên cô nương? Ta không giữ nữ nhân nào tên Tình Thiên hết!" Phượng Cô nói không thèm chớp mắt.
"Phượng gia nói lời này thật lạ! Mấy ngày trước, chính Phượng gia đã mang Tình Thiên cô nương về, giờ lại nói không giữ Thiên cô nương, chẳng lẽ coi trọng cô nương nhà ta, muốn chiếm làm của riêng? Thế cũng được thôi! Tình Thiên cô nương nhà chúng ta tuy nói là phong trần, nhưng bán nghệ không bán thân -, nếu Phượng gia thích, có thể cưới nàng về nhà, nhưng không thể giam cầm như thế!" Hạ Thanh vẫn duy trì nét mặt như trước, nhưng trong lòng thì cảnh giác hơn rất nhiều, Phượng Cô này, không phải kẻ dễ đối phó, nếu hắn cố tình muốn giam cầm Vãn Thanh, Hạ Thanh cũng không chắc chắn có thể cứu Vãn Thanh ra.
Bởi vì…mấy ngày qua Hạ Thanh đã phái đi không ít kẻ thăm dò nhưng đều vô ích, Phượng Vũ Cửu Thiên, không chỉ đồ sộ hoa lệ như vẻ ngoài, bên trong ấn xuống toàn kỳ môn bát quái, chỗ nào cũng có bẫy rập, hơn nữa ám vệ nhiều như kiến, muốn đi vào đã khó, nếu muốn dẫn một người trốn ra, hoàn toàn là chuyện không thể -, cho nên, Hạ Thanh chỉ có thể tự mình tới cửa đòi người.
"A? Hạ Thanh cô nương, ta đây đích thực là không giữ Tình Thiên, Tình Thiên cô nương, đã không thấy từ lâu!" Phượng Cô nhìn Hạ Thanh chăm chú, môi cong lên thành một nụ cười tà vọng, nói từng chữ từng chữ.
Sau đó nhẹ nhàng cầm một chén trà trên bàn, đôi môi mỏng nhấp một ngụm, lộ ra thần thái thoải mái –.
Hạ Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, mắt muốn bốc hỏa, nhìn bộ dạng thảnh thơi của hắn, chỉ muốn đâm cho hắn một kiếm ngay lập tức, nhưng vẫn cố nhịn: "Phượng gia thật biết nói đùa! Tình Thiên cô nương vẫn chưa trở về! Không phải từ ngày đó đến giờ nàng vẫn làm khách ở Phượng Vũ Cửu Thiên sao?"
"Hạ quản sự, ta đã nói rồi, Tình Thiên cô nương không có ở đây, nếu muốn tìm người thì ngươi phải thất vọng rồi!" Phượng Cô tuy vẫn cười, nhưng giọng điệu đã lạnh nhạt đi rất nhiều, hạ lệnh trục khách: "Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi trở về đi!"
"Phượng gia, người đừng làm chuyện quá tuyệt tình thế!" Nghe thấy hắn nói một cách lạnh lùng, Hạ Thanh vỗ bàn đứng lên, một mình Hạ Thanh lo liệu cả Tuyết Linh Các, không phải chỉ bắng sự khéo léo-, khí thế của Hạ Thanh không nhỏ, Hạ Thanh vừa đứng lên đã nhìn thẳng vào Phượng Cô nói: "Tình Thiên cô nương là người của Tuyết Linh Các chúng ta, chúng ta muốn đón nàng về!"
Phượng Cô cũng nhìn Hạ Thanh chăm chú, không nói một câu,– Hoàng Kỳ đừng một bên đi lên trước một bước, quát to: "Lớn mật, Gia là người để cho ngươi uy hiếp ah!"
Phượng Cô đưa tay ngăn lại, ý bảo Hoàng Kỳ không cần lên tiếng, Hoàng Kỳ trợn mắt nhìn Hạ Thanh, rồi mới lui ra.
Hắn chậm rãi nói: "Đích thực là Tình Thiên cô nương không ở trong Phượng Vũ Cửu Thiên." Lời hắn nói không sai, trong sơn trang này, chỉ có một Thượng Quan Vãn Thanh, là thê của hắn.
Hạ Thanh biết lần này cũng vô ích rồi, Phượng Cô không phải kẻ vớ vẩn, nhưng không tránh được hắn, hắn căn bản không thừa nhận Vãn Thanh ở trong sơn trang, Hạ Thanh cũng chẳng có cách nào. Xông vào là không được.
Chỉ có thể về rồi bàn bạc kỹ hơn.
Nhìn Hạ Thanh chậm rãi rời đi, Phượng Cô đổi sắc mặt một cách đột ngột, trở nên âm ngoan mà xảo trá, quay sang Lãnh Sâm nói: "Đi theo." Đối với câu hỏi vô lễ của Hạ Thanh, sở dĩ hắn không truy cứu đến cùng, không phải vì hắn sợ Tuyết Linh Các, chẳng qua là vì hắn muốn bắt nam nhân đứng đằng sau Tuyết Linh Các thôi.
Nếu không tra ra nam nhân kia là ai, thì cứ để hắn tự đi đến cửa.
"Vâng" Lãnh Sâm gật đầu, nháy mắt một cái đã biến mất.
Phượng Cô lại cười nhạt, rồi sau đó đi về Nam Phượng Viên.
Vãn Thanh đang ngồi trong vườn luyện chữ, tóc dài chỉ búi rất đơn giản rồi cài một trâm ngọc, dường như nàng đã quen làm thế, dù có mất trí nhớ, vẫn không mất đi khí chất thanh nhiên.
Có rất ít nữ tử không thường xuyên đeo vàng bạc châu báu, son phấn quần áo hoa lệ, nhưng nàng là ngoại lệ, vĩnh viễn thanh tân, càng động lòng người.
Nàng chỉ mặc một trường bào màu mặt trăng, dài vừa chấm đất, hông buộc một thắt lưng màu nhạt, một bên còn thắt thành một nút thắt vô cùng đẹp mắt, do hắn dạy nàng.
Hắn nói với nàng, từ trước đến giờ bọn họ đều buộc thắt lưng giống nhau, kết nhân kết tâm, vì vậy nàng cũng thắt giống hắn.
Nút thắt này, chỉ hắn và nàng mới có.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp.
Chậm rãi đi qua, thấy nàng đang viết bài từ《 nhất hộc châu 》.
Chữ của nàng, quyên hảo tĩnh tú, nhỏ nhắn mà quy củ, nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng rất đẹp mắt, giống như con người nàng.
Hắn nhẹ nhàng ngâm một câu nhiều tình ý nhất: "Tú sàng tà bằng kiều vô na, lạn tước hồng nhung, tiếu hướng đàn lang thóa. Thanh nhi nhớ ta sao?" Giọng nói mập mờ ái muội, mang theo ba phần khiêu khích.
Mặt Vãn Thanh đỏ bừng, đang tập trung luyện chữ, không ngờ hắn đột nhiên đi tới phía sau, trong lòng có chút xấu hổ, bài từ này, lời lẽ có chút mập mờ, nữ tử chưa xuất giá ít ai dám đọc, nhưng nàng lại rất thích, cảm thấy lời văn rất ôn nhu.
Lúc này bị Phượng Cô đọc ra sự mập mờ đó, làm cả mặt lẫn tai nàng đều đỏ bừng.
Quay đầu lại nhưng không dám nhìn vào mắt hắn.
Phượng Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng.
Mặt Vãn Thanh biến sắc, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy phải cự tuyệt, nàng vẫn luôn nghi vấn, nếu nói bọn họ từng vô cùng ân ái, tại sao trong lòng nàng không có chút tình ý nào với hắn?
Trí nhớ có thế mất đi, nhưng còn tình, làm sao có thể nói mất là mất?
Không rõ, rất nan giải.
Thân thể nhẹ nhàng di chuyển một chút, muốn cách xa hắn thêm một tấc, chỉ cười nói: "Sao hôm nay phu quân qua đây sớm vậy?"
"Nhớ nàng …" Hắn nói nhẹ nhàng, không cho nàng lui ra, chính vào lúc nàng muốn rời ra, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi không hiểu được, vì vậy mà căng thẳng, càng ôm nàng chặt hơn, tựa đầu lên vai nàng, ôn nhuyễn nói.
Lúc này đúng là hắn đối với nàng vô cùng tốt, thâm tình dịu dàng thể thiếp, nhưng, không biết vì sao, nàng không thể đón nhận những thứ đó, trong lòng luôn bị khúc mắt quấy phá.
Nàng không phải người dễ quên, không tra ra nguyên nhân, trong lòng của nàng, không thể thản nhiên nhận sự chăm sóc của hắn. Nhưng muốn tra ra từ hắn hay hỏi hắn thì là chuyện không có khả năng.
Mặc dù hắn đối với nàng muốn gì được nấy, nhưng nàng biết, cái gì cũng có giới hạn của nó. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể điều tra từ người khác.
Vì vậy quay đầu cười cười: "Phu quân, ta muốn gặp Đại phu nhân, từ lúc ta tỉnh đến giờ vẫn chưa đi bái phỏng nàng, thế không đúng lễ nghĩa lắm."
"Không cần, thân thể cô ta không khỏe, không nên gặp khách." Phượng Cô nghe xong mặc dù vẫn cười, nhưng ngữ khí rất lạnh lùng hờ hững.
"Đại phu nhân bị bệnh sao?" Nàng hỏi, thấy hắn gật đầu, nàng lại nói: "Ta càng nên đi thăm nàng ấy, thỉnh phu quân an bài cho Thanh nhi?" Đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn kỳ vọng.
Đôi mắt nàng, quan sát mắt hắn một cách chăm chú.
Nàng thấy trong mắt hắn có sự không vui và mơ hồ một tia tránh né.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ? Nàng và Đại phu nhân không ưa nhau? Có lẽ có chuyện đó, nhưng trực giác nói cho nàng, chuyện không đơn giản như vậy -, nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Tại sao lại đột nhiên muốn gặp cô ta, trước kia nàng rất chán ghét cô ta -, hận không thể cả đời này cũng không thấy cô ta mà?" Hắn đột nhiên mở miệng nói.
"Thật như vậy sao?" Nàng nghi hoặc hỏi han.
Phượng Cô gật đầu, kéo tay nàng đặt lên ngực hắn, thân mật nói: "Chắc chắn là thế! Chẳng lẽ ta lại gạt nàng!"
Vãn Thanh nhìn hắn, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười sủng ái vô hạn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cực kỳ đẹp mắt, gật đầu, xác thật, nhìn hắn cũng không giống đang gạt người.
"Thế mới được!" Hắn cười ôm nàng vào lòng, nhẹ tay vuốt ve mặt nàng, đáng tiếc, trên mặt của nàng, không biết dùng cái gì để dịch dung, tẩy kiểu gì cũng không trôi.
Mặc dù khuôn mặt này nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hắn không thích, gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn như tuyết, khi xoa lên mềm mại êm ái, mới khiến người ta lưu luyến.
"Người đang nghĩ cái gì?" Thấy hắn một hồi lâu không nói gì, Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ thuật dịch dung tốt nhất thế gian này là thế nào?" Phượng Cô nhẹ nhàng nói, kỳ thật, hắn chỉ hy vọng, có thể gợi cho nàng nói ra phương pháp dịch dung, có như vậy, hắn mới có thể tẩy lớp da khiến hắn chướng mắt này đi.
Hắn vừa nói, trong đầu nàng chợt lóe lên cái gì đó, hình như nàng biết một thuật dịch dung vô cùng cao siêu, nếu đã dịch dung, không có dược thủy chuyên dụng, sẽ không thể tẩy đi được, hơn nữa nhìn qua giống hệt da thật.
Tập trung suy nghĩ, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ có một thuật dịch dung vô cùng giống thật…" Nhưng chẳng thể nhớ thêm cái gì nữa.
"Là thuật dịch dung gì?" Phượng Cô mừng như điên, hắn cũng biết, mất trí nhớ chỉ là một chuyện, những chuyện đã học không hẳn sẽ quên hết -, quả nhiên.
"Ta có biết, nhưng nghĩ không ra…" Vãn Thanh nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, đột nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh, dường như, có một bạch y nam tử, đẹp như thần tiên … tỏa sáng như mặt trăng, hắn đang nói với nàng cái gì đó … Nhưng nàng không thể nhớ tiếp là hắn nói cái gì, hơn nữa, khi nàng cố gắng nhớ ra dung mạo hắn, thì chỉ mơ mơ hồ hồ, không chút rõ ràng.
Càng nghĩ không ra, nàng càng tập trung suy nghĩ, đột nhiên đầu đau như muốn vỡ ra, trí nhớ đã mất, điên cuồng chớp động, như muốn đầu nàng nổ tung.
Nàng dùng hai tay ôm đầu, đau đớn làm nàng nhắm chặt hai mắt.
Phượng Cô nhìn thấy nàng đột nhiên ôm đầu nhăn mặt, kinh hách không nhỏ, sắc mặt khẩn trương hỏi han: "Thanh nhi, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Vãn Thanh lắc đầu, thanh âm cũng run rẩy: "Ta không nhớ được… Có làm thế nào cũng không nhớ được… Càng tập trung để nhớ ra thì đầu càng đau!"
Nghe đến đấy, Phượng Cô đột nhiên luốn cuống ôm nàng vào trong ngực: "Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, không có gì hay để nghĩ hết -, chuyện lúc trước đã là quá khứ, quan trọng là chúng ta phải sống thật tốt cho hiện tại."
Hắn sợ nàng nhớ ra chuyện lúc trước, hắn sợ nàng cự tuyệt hắn thêm một lần nữa.
Hắn hiện tại, căn bản vẫn chưa chắc chắn có thể khiến nàng yêu hắn.
Từ lúc hắn sinh ra tới giờ, đây là chuyện khiến hắn chật vật nhất.
Hắn, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, mới có thể bảo vệ được tình yêu này. (=(( rụng tim ròi)
"Ân." Vãn Thanh bị hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng gật đầu nói, không phải không nghĩ, mà là nàng nghĩ không ra, hơn nữa vừa rồi, đầu nàng rất đau.
"Ta đỡ nàng đi nghỉ." Phượng Cô nói, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ bị mất, càng lúc càng nghiêm trọng.
Nàng ưng thuận để hắn dẫn vào một đình nhỏ ngồi nghỉ, lúc này mới hết đau.
Hắn lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, đưa đến miệng nàng, nói nhỏ: "Thuốc này ăn vào sẽ đỡ đau đầu, nàng ăn đi."
Viên thuốc xanh biếc mà lóng lánh, vô cùng đẹp mắt, còn có một mùi thơm nhàn nhạt, cũng chính vì mùi thơm đó mà nàng không thể nhận ra thành phần của nó có gì. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nếu hắn muốn giết nàng, căn bản là không cần hạ độc -, chỉ cần dùng một ngón tay là xong.
Vì vậy đưa viên thuốc vào mồm, liền được hắn thể thiếp đưa một chén trà, nhẹ nhàng nuốt xuống. Vãn Thanh quay sang cười với hắn một nụ cười dịu dàng.
"Cám ơn phu quân." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
"Nếu muốn cám ơn ta thì làm gì thực tế chút! Nói xuông thì có tác dụng gì?" Hắn đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt – hài hước mà tính toán.
Làm cho người ta liếc mắt cũng thấy hắn không có hảo ý gì tốt đẹp.
Vãn Thanh cố ý không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Phượng Cô cười thầm nàng quả thật là thông minh, nhưng hắn đang rất hưng phấn, không muốn buông tha nàng, vì vậy lại nói tiếp: "Tại sao nàng không nói gì?"
"Bởi vì Thanh nhi không có gì để báo đáp phu quân! Thế nên không dám mở miệng, để tránh dọa người." Vãn Thanh cười tươi nói, thản nhiên nhìn sân vườn, nàng không biết những nơi khác của sơn trang thế nào-, nhưng Nam Phượng Viên này, nàng cực kỳ thích -, tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các, hơn nữa không phiền phức như những khu vườn khác, đủ loại hoa các kiểu các màu, ở đây chỉ có cây lê mà nàng thích, còn có rất nhiều quế hoa, một ít hoa lan, chút cỏ thơm, vô cùng thanh nhã, rất phù hợp với sở thích của nàng.
Nàng không thích quá nhiều hoa rực rỡ, cảm giác có chút tục.
"Ai nói nàng không có gì để báo đáp ta? Vấn đề chỉ ở chỗ không biết nàng có chịu làm hay không thôi!" Hắn cười cười nói.
Vãn Thanh quay đầu nhìn hắn, nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, nàng nghĩ là không nên trả lời -, nhưng nhìn đến bộ dạng quyết truy cứu đến cùng của hắn, nàng biết nếu không trả lời hắn sẽ bám riết không buông tha -, vì vậy cười một tiếng: "Phu quân muốn Thanh nhi báo đáp người như thế nào?"
"Muốn …………… không nhiều lắm, chỉ cần Thanh nhi hôn một cái thôi!" Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng không ai biết, trong tim của hắn, hắn còn khẩn trương hơn Vãn Thanh, cặp… phượng nhãn, có sự khẩn trương chưa bao giờ có từ trước tới nay, nhìn Vãn Thanh, vừa khát vọng lại sợ thất vọng.
Nếu là dĩ vãng, với tính cách bá đạo của hắn, cần gì phải phí sức như thế, chỉ cần cường hôn là xong, nhưng hiện tại, hắn chỉ cần một cái hôn chân tâm thật ý của nàng, không phải một nụ hôn do ép buộc.
Đến lúc này hắn mới biết, có những thứ, không phải do cưỡng bức, mới là thứ tốt nhất.
Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Vãn Thanh đỏ mặt, Phượng Cô này, hình như luôn mập mờ như thế, nhưng ánh mắt của hắn rất khẩn trương.
Không đành lòng để hắn thất vọng, dù sao, hắn cũng rất tôn trọng nàng -, không dùng bạo lực cưỡng ép nàng điều gì-, chỉ thỉnh cầu một cách ôn hòa.
Vì vậy suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng tiến sát đến hắn, nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn một nụ hôn.
Phượng Cô đột nhiên cảm thấy mình như một thiếu niên mới 15-16, đối mặt với cô gái mình yêu, tâm lý luôn bất an, đôi mắt lóe sáng, hai tay, dĩ nhiên có cảm giác thừa thãi không biết phải đặt đâu.
Rất nhiều năm sau này, khi nhớ lại dáng vẻ ngu xuẩn của mình khi đó, hắn cảm thấy rất tức cười, hận cho một đời anh minh lại sụp đổ hình tượng trong giây phút đó.
Nhưng cũng vào giờ phút đó, hắn mới biết thế nào là yêu, hắn mới biết, hóa ra, mình chưa từng yêu chân chính.
Thứ mà hắn từng tưởng là yêu, chẳng qua chỉ là một loại ảo giác sai lầm.
May là, hắn chưa sai quá nhiều, nếu không, chỉ có thể một đời cô độc.
******
"Hắn lại còn nói Tình Thiên không có ở trong Phượng Vũ Cửu Thiên?" Một thanh âm trong trẻo vang lên trong rừng dạ lai hương. Nam tử quay lưng về phía ánh sáng, trường bào trắng như tuyết, thân thể cao lớn, nhưng giọng nói thì cực kỳ phẫn nộ.
"Vâng, ta hỏi hắn mấy lần, như thế nào hắn cũng không chịu nói gì, chỉ nói Tình Thiên không ở đó nữa, nhưng vừa nghe đã biết hắn cố tình giam cầm nàng ở đó. Mặc kệ ta nói thế nào, hắn cũng không mở miệng nói dù chỉ là nửa chữ." Hạ Thanh lẳng lặng nói.
Gió thổi qua– tóc mai của nàng, làm cho người ta thấy rõ ràng, cặp mắt kiên trì, tràn đầy thương cảm.
"Hơn nữa…" Hạ Thanh lại nói tiếp.
Ngân Diện lạnh lùng hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
"Ta phát hiện, Phượng Cô, hình như đã biết Tình Thiên là Vãn Thanh." Hạ Thanh nói tiếp.
"A…" Ngân Diện a một tiếng, lại nói tiếp: "Hắn biết thì như thế nào? Vãn Thanh, đã chết một lần từ lâu,– Vãn Thanh lúc này, không phải hắn muốn giam cầm là có thể giam cầm!"
"Ngươi chuẩn bị làm gì tiếp theo?" Hạ Thanh hỏi.
"Tối nay, ta tự mình vào Phượng Vũ Cửu Thiên thăm dò tình huống." Ngân Diện thản nói.
Hạ Thanh giật mình một cái: "Chỉ sợ không được, hôm nay Phượng Vũ Cửu Thiên đề phòng rất nghiêm ngặt, không tầm thường chút nào, chẳng những khắp nơi đều là ám vệ, hơn nữa còn thiết kỳ môn bát quái, nhìn thì đơn giản, nhưng nếu như đi vào, chính là tự đặt mình trong lòng bàn tay của kẻ khác."
"Ngươi cho rằng ta cũng không có cách nào để đi vào?" Thanh âm của hắn trước sau như một – trong trẻo lạnh lùng như nước, còn thêm vài phần bất mãn.
Hạ Thanh giống như đã quá quen, nhưng trong mắt càng nhiều ưu thương: " Không phải thế, đương kim thiên hạ, có nơi nào người không vào được? Ý của ta là, chẳng bằng chúng ta bàn bạc kỹ hơn, nghĩ một thượng sách thuận lợi cứu Vãn Thanh."
"Đã nhiều ngày như vậy, không thể chờ đợi thêm nữa, con người Phượng Cô ác độc, không thể nói trước hắn sẽ giở những trò bỉ ổi độc ác gì với Vãn Thanh! Tối nay ta phải đi một chuyến đã." Ngân Diện thản nhiên nói, trong mắt xuất hiện những tia bất an
Nhìn hắn như thế, Hạ Thanh cũng không nói gì nữa, chỉ nói nhỏ: "Thế cũng được."
Ban đêm, không ngủ được, vì vậy rời khỏi giường, lẳng lặng ngắm trăng, trong lòng, dĩ nhiên xuất hiện một loại cảm giác đau thương nặng nề, ngay chính bản thân nàng cũng không rõ là vì sao.
Đột nhiên, trong rừng lê ngoài cửa sổ, có một thân ảnh thon dài chậm rãi đi ra, quần áo trắng như tuyết, phản chiếu nguyệt quang, như tuyệt mỹ thiên thần đáp xuống nhân gian, mặt hắn mang một mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước, nhưng vẫn quá đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Hắn chậm rãi đi về hướng nàng.
Vãn Thanh biết nàng phải la lên mới đúng, bởi vì, canh ba nửa đêm, đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt đi về phía nàng, hơn nữa xung quanh lại không có ai khác.
Nhưng nàng không hề la tiếng nào, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn chậm rãi đi tới, thân hình hiu quạnh.
Nàng đối với hắn, có một cảm giác quen thuộc không hiểu được, có sự tín nhiệm không hiểu được, trong lòng nàng nhận định, hắn sẽ không thương tổn nàng. Nàng biết, trước kia nàng nhất định có quen biết hắn.
Hơn nữa, hắn đối với nàng, nhất định là rất tốt.
Bởi vì, lúc thấy hắn, trong lòng của nàng, có cảm giác an toàn và ấm áp, lúc thấy Phượng Cô, nàng chỉ cảm thấy phức tạp một cách rất không định nghĩa được.
"Ngươi là ai? Trước kia chúng ta biết nhau sao?" Nàng nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Nam tử nghe thấy nàng hỏi, trong mắt xuất hiện sự kinh dị cùng hồ nghi, xem ra, hắn cũng không biết, nàng đã mất trí nhớ.
Vì vậy nàng lại giải thích: "Ta bị thương ở đầu, mất trí nhớ, chuyện lúc trước, toàn bộ không nhớ rõ."
Chỉ thấy ánh mắt của hắn thay đổi, rồi sau đó lại trầm mặc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng –nhìn nàng chăm chú, hình như muốn tìm manh mối gì đó từ mặt nàng.
Nàng cũng không nói gì, cho hắn nhìn tùy ý.
Qua rất lâu, rốt cục hắn cũng mở miệng, nhưng thanh âm có chút bất đắc dĩ: "Nàng thật sự không nhớ ta là ai?"
Vãn Thanh lắc đầu, khẽ cười nói: "Ta cảm giác được chúng ta có quen biết -, bởi vì khi thấy ngươi, ta có cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhưng, ta thật sự không nhớ ra chuyện trước kia."
"Nàng mất trí nhớ?" Ngân Diện kinh ngạc nói.
Vãn Thanh gật đầu: "Đúng vậy, đầu ta bị thương, kí ức trước kia, ta không nhớ chút gì!" Ngữ khí thản nhiên có chút cô đơn.
Mất trí nhớ, cũng không hơn gì.
Kí ức trước kia không còn gì, những người bên cạnh, hoàn toàn xa lạ -, người tự xưng là phu quân của nàng – Phượng Cô, nàng cũng vô phương bắt bản thân tín nhiệm hắn.
Những người chung quanh, ai nấy đều xa lạ, không chút thân thiết, đối nàng khách khí mà dè dặt.
Đối với chuyện của nàng trước kia, ai nấy đều chỉ lắc đầu nói một câu không biết, rồi sau đó kinh hoàng bỏ chạy.
Dáng vẻ như thế nào, không phải không biết, nhưng nỗi băn khoăn trong lòng vẫn càng lúc càng lớn.
Trước mắt người này, mặc dù nàng không nhớ rõ, nhưng nàng có cảm giác tín nhiệm hắn mà không thể giải thích tại sao, nàng cho rằng có thể từ hắn mà tìm lại kí ức đã mất.
"Nàng bị thương? Thương ở đâu? Nghiêm trọng không?" Hắn giật mình nói, vẻ mặt – khẩn trương và lo lắng, ai nấy đều nhìn ra điều ấy qua đôi mắt hắn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng mà khẩn trương của hắn, Vãn Thanh cảm thấy ấm áp, cảm thấy một sự thân thiết – quan tâm, trong mắt cũng ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật cũng không còn vấn đề gì nữa, sau khi tỉnh lại hơi đau đầu, máu tụ đã tan hết, không nhìn thấy vết thương nữa."
"Không nhìn thấy vết thương sao?" Ngân Diện mẫn cảm nhận thấy lời kể của nàng có vấn đề, nếu có thể thương đến mất trí nhớ, làm sao có thể không thấy vết thương? Chuyện này thật quá kỳ quái!
Nhìn mặt hắn kinh ngạc và nghi hoặc, Vãn Thanh cũng cười một tiếng: "Đúng vậy, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, có thể là đã chạm vào chỗ quan trọng, thế nên mới mất trí nhớ."
"A, thì ra là thế." Ngân Diện nhìn Vãn Thanh, không nói gì nữa.
Tất cả, làm sao có thể đơn giản như thế?
Muốn làm cho một người mất trí nhớ, có rất nhiều phương pháp khác nhau.
Trước mắt Vãn Thanh đã mất trí nhớ, đối với những chuyện đã quên, nàng tất nhiên sẽ tin câu chuyện dối trá bị thương đó.
"Ngươi còn chưa trả lời ta ngươi là ai?" Vãn Thanh lại hỏi.
"Ta gọi là Ngân Diện." Hắn đáp, thanh âm mát lạnh như nước làm lòng người thoải mái.
"Ngân Diện…" Nàng nhẹ nhàng nhắc lại, trong đầu hình như có cái gì chợt lóe qua, nhưng lại không thể nắm bắt được, vì vậy lại nhìn hắn: "Tên này, rất quen thuộc …"
"Chúng ta có quan hệ gì?" Nàng lại hỏi tiếp, mặc dù có một ít mạo muội, nhưng không hỏi không được.
"Chúng ta? …" Ngân Diện suy nghĩ một chút, đột nhiên không biết phải nói quan hệ của bọn họ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Chúng ta là hảo bằng hữu."
"Phượng Cô đối với nàng như thế nào?" Hắn hỏi.
"Phu quân? Hắn đối với ta rất tốt!" Vãn Thanh hơi không hiểu ý tứ của hắn, nhẹ nhàng trả lời, cũng đã mơ hồ cảm giác chuyện của nàng và Phượng Cô trước kia, chỉ sợ không đơn giản như những lời Phượng Cô nói.
"Hắn không phải phu quân của nàng!" Ngân Diện lạnh lùng thốt lên, đôi mắt lạnh như băng tràn ngập tức giận, hắn không biết, Phượng Cô, đang mưu tính trò gì, rốt cuộc Phượng Cô muốn làm gì? Hắn đã sớm ngờ rằng tính cách Phượng Cô không chỉ có âm ngoan vô tình, còn giảo hoạt gian trá, hắn không nên để Vãn Thanh đi đên Phượng Vũ Cửu Thiên cùng Phượng Cô -, lại càng không nên đáp ứng Vãn Thanh báo thù.
Nếu lúc ấy hắn kiên quyết phủ quyết nàng, cũng không khiến chuyện thành như ngày hôm nay.
"Nàng là Tình Thiên cô nương – hoa khôi của Tuyết Linh Các, không phải bất cứ cái gì của hắn!"
"Thật như vậy sao?" Vãn Thanh nghi hoặc hỏi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Không phải!" Đột nhiên, có một thanh âm vang lên, tà vọng mà ngoan độc.
Vãn Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Phượng Cô với vẻ mặt âm ngoan đứng trong bóng tối, mặc một bộ hắc y, bộ quần áo hắc ám cộng thêm vẻ mặt tối tăm của hắn, khiến hắn như ma vương đến từ địa ngục.
Làm cho nàng cảm thấy cực kì không thoải mái.
So với ban ngày, hắn không giống chút nào.
Nhưng nàng lại cảm thấy, đây mới là– diện mạo chân chính của hắn.
Chỉ thấy hắn tao nhã đến bên cạnh Vãn Thanh: "Ta đương nhiên là phu quân của nàng, nàng cũng không phải Tình Thiên cô nương gì đó của Tuyết Linh Các, nàng là Thượng Quan Vãn Thanh." Nói xong quay sang Ngân Diện nhẹ nhàng gằn ra từng chữ với giọng điệu âm ngoan: "Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, ta chờ ngươi đã lâu!"
Nhìn bộ dạng hai người, trong đầu nàng hiện ra cái gì đó, muốn nắm bắt, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Trái tim chậm rãi trấn định xuống, nhìn hai nam nhân tuỵêt sắc đang giằng co.
"Phượng Cô, ngươi còn dám nói sao, ngươi cứ nói nàng không phải Tình Thiên, vậy ngươi có dám hỏi người khác trong Chiến Thanh không? Trong Chiến Thành có không ít người biết mặt Tình Thiên. Ta tin tưởng, không ít người có thể nói cho nàng đáp án chân chính." Ngân Diện lạnh lùng nói, lãnh y bắn thẳng về phía Phượng Cô như muôn ngàn lưỡi kiếm, dịch dung trên mặt Vãn Thanh nếu không có dược thủy chuyên dụng thì không có cách tẩy đi, ít nhất cũng có thể bảo trì trong một tháng.
Hắn tin tưởng, với sự thông minh của Vãn Thanh, chỉ cần nghe hắn nói thế, mặc kệ Phượng Cô có đưa nàng ra ngoài kiểm chứng hay không, nàng cũng có thể đoán ra chuyện không đơn giản. Hắn không biết, kỳ thật Vãn Thanh, đã sớm cảm giác được có điều không hợp lý.
"Thê tử của ta, ta cần gì phải để kẻ khác chứng minh! Ngươi nói chuyện thật là lạ!" Phượng Cô cười lạnh nói, vẻ mặt thản nhiên, kỳ thật trong tim của hắn bắt đầu lo lắng -, Ngân Diện nói thế này, chỉ sợ sẽ khiến Vãn Thanh hoài nghi. Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng để nàng có cơ hội gặp người ngoài.
"Xem ra ngươi cũng không dám." Ngân Diện lạnh lùng đáp lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, nhìn Phượng Cô chăm chú, mang theo vài phần khinh bỉ.
"Ta nghĩ ngươi lầm rồi, thê tử của ta, nàng cũng chưa bao giờ yêu cầu người ngoài chứng thực -, chẳng lẽ thê tử của ta mà ta lại không nhận ra sao?" Phượng Cô chậm rãi lạnh lùng đáp lời.
Rồi sau đó nhìn Ngân Diện, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt lạnh lùng như băng hà phương bắc: "Ta nghĩ, lúc này người cần phải lo lắng chính là ngươi mới đúng! Sát thủ Ngân Diện!"
Nói xong, Phượng Cô giống giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay sang Ngân Diện cười nhạt, vô cùng tàn bạo: "Nghe nói sát thủ Ngân Diện chưa bao giờ thất thủ, cũng chưa bao giờ bị ai bắt được, không biết hôm nay, có kỳ tích nào xảy ra không?"
Lời của hắn vừa mới nói xong, đã nghe thấy lá cây rung động sàn sạt, trong bóng đêm, đột nhiên nhảy ra rất nhiều thị vệ, ai nấy đều mặc hắc y, đếm sơ cũng thấy hơn trăm người.
"Xem ra ngươi đã khổ tâm vì ta không ít!" Ngân Diện lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt sát khí đột nhiên xuất hiện, nhất thời làm cho người ta muốn đóng băng.
"Muốn bắt được ta, đừng hòng!" Khi Ngân Diện nói, không chút tiếng động, kiếm khởi như hồng, lóe lên những tia sáng chói mắt.
Vãn Thanh nhắm mặt một cái, đến khi mở mắt ra, hắn đã ở giữa vòng huyết chiến.
Bộ bạch y, hòa tan trong những ám vệ áo đen, rất nổi bật, chỉ ít phút sau, đã loang lổ vết máu.
Vãn Thanh thét một tiếng kinh hãi, giật tay Phượng Cô: "Người bảo bọn họ dừng tay đi …"
"Hắn là một sát thủ, nếu không giết hắn, chỉ có thể bị hắn giết!" Không ngờ nàng dĩ nhiên cầu tình cho Ngân Diện, trong lòng Phượng Cô phẫn nộ, càng quyết tâm muốn giết Ngân Diện.
"Sẽ không -, ta biết hắn không có ác ý." Vãn Thanh vội vàng giải thích.
Nàng không biết rằng những lời này của nàng, chẳng qua chỉ khiến Phượng Cô càng thêm bực, sắc mặt hắn càng thêm tăm tối, mặt trăng cũng phải đầu hàng với cái sự tối tăm đó, hắn lạnh lùng thốt lên: "Tại sao nàng biết hắn không có ác ý? Nàng còn nhớ hắn sao?"
"Ta không nhớ rõ lắm…" Vãn Thanh nói một câu, khiến Phượng Cô vui vẻ thêm một chút, nguyên lai nàng cũng không nhớ ra Ngân Diện này, hắn còn tưởng rằng, nàng mất trí nhớ, vẫn nhớ được tên nam nhân này.
Nhưng câu tiếp theo của Vãn Thanh, lại làm cho hắn có cảm giác như bị tạt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân, không chỗ nào là không cụt hứng.
Hắn nghe thấy Vãn Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Mặc dù ta không nhớ rõ hắn là ai, nhưng, ta cảm thấy hắn rất quen thuộc, cũng cảm giác có thể tin tưởng hắn."
Hắn lạnh lùng nhìn Ngân Diện đang chiến đấu hăng hái, sắc mặt xanh mét: "Ai chém được hắn một đao, ta thưởng ngàn lượng bạc!"
Một câu nói này, làm những… ám vệ, càng thêm dũng mãnh, càng thêm điên cuồng, dốc mười hai trên mười phần khí lực ra chiến đấu.
Một người đối mặt hơn trăm người, dần dần, Ngân Diện cảm thấy sức lực bắt đầu giảm sút, dù sao những … ám vệ này cũng không phải thị vệ tầm thường, võ công ai nấy đều không tệ.
Ngay cả trong trường hợp võ công của hắn hơn rất nhiều, lúc này cũng không chiếm được ưu thế hoàn toàn, đối mặt với chiến pháp của những ám vệ này, công lực tiêu hao quá lớn, nếu có thể đánh gục hết ám vệ, cũng còn Phượng Cô – võ công của hắn không thể khinh thường, còn có tứ đại tỳ nữ cùng Lãnh Sâm.
Xem ra hôm nay, muốn cứu Vãn Thanh là không có khả năng -, trong lòng hắn lạnh lẽo, lửa giận bốc lên.
Vãn Thanh nhìn ám vệ chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt, đao quang kiếm ảnh, phi ảnh lạc thân, trái tim nhảy lên tận cổ.
Nàng lôi kéo cánh tay căng thẳng của Phượng Cô, vẻ mặt cầu xin nói: "Phu quân, người hãy bỏ qua cho hắn đi… Thanh nhi cầu người …"
"Tại sao nàng lại cầu tình cho hắn!" Trong lòng Phượng Cô –đau xót, hắn rất hận, rất tức giận, rõ ràng nàng đã mất trí nhớ, nhưng vẫn còn ấn tượng với Ngân Diện, điều này làm cho hắn đố kỵ không thôi.
"Ta… Ta… Ta cũng không biết, nhưng ta biết không thể lạm sát người vô tội." Vãn Thanh bị hắn hỏi, không biết nên nói từ đâu, nhưng trong lòng của nàng biết, không thể tổn thương hắn.
Nghe thấy nàng – trả lời, Phượng Cô càng thêm phẫn nộ, nhưng lại không thể xả giận lên nàng, chỉ có thể lạnh lùng nhìn bóng trắng đang giao chiến ngoài sân, hung hăng nói: "Hắn vô tội, một sát thủ tại sao lại có thể vô tội, người bị giết không phải càng vô tội hơn hắn sao!"
"Phu quân… Thanh nhi cầu người …" Vãn Thanh không biết phải nói thế nào, nàng biết, mất đi trí nhớ, lúc này nàng không biết phải thuyết phục Phượng Cô như thế nào, vì vậy chỉ có thể mở miệng cầu xin hắn.
Ngân Diện đang ứng chiến nghe thấy Vãn Thanh cầu xin, quay sang nói với nàng: "Không cần cầu xin kẻ tiểu nhân như hắn! Ta tự ứng phó được."
Vừa nói vừa nhún người bật lên, bóng trắng như lao thẳng về phía mặt trăng, thân ảnh xoay tròn rất nhanh, vạt áo trắng như tuyết phiêu động, đúng là thiên ngoại phi tiên đáp xuống mặt đất, kiếm như hoa nở, đến khi đáp đất, đứng yên, đám… ám vệ kia, chỉ còn lại không tới mười người, những người khác đều gục xuống vũng máu, không chết thì cũng bị thương.
Một chiêu này, hắn rất ít khi dùng, bởi vì cực kỳ hao tổn công lực, nhưng thấy Vãn Thanh cầu khẩn Phượng Cô, hắn cũng không nhịn được nữa, mặc kệ kẻ địch quá đông, ra chiêu luôn.
Trường bào trắng như tuyết nhiễm máu đỏ, cực kỳ dữ tợn.
Lòng của nàng, vẫn dừng ở chiêu vừa rồi, vô phương hồi phục.
Không phải rung động, mà là nàng có cảm giác rất quen thuộc chiêu thức đấy, dường như đã từng nhìn thấy, nhưng lại nghĩ không ra, chỉ có một hình ảnh mơ mơ hồ hồ hiện lên, nhanh đến mức không thể nắm bắt.
Ngân Diện chỉ kiếm vào Phượng Cô, ánh mắt khiêu chiến không cần nói cũng biết.
Vãn Thanh xiết chặt tay Phượng Cô: "Đừng làm thế."
Một câu " Đừng làm thế ", không biết là lo lắng cho Phượng Cô, hay là lo lắng cho Ngân Diện.
Hai người đều quay sang nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng nói: "Ta không muốn thấy hai người đánh nhau, Ngân Diện công tử, ngươi đi đi!"
Trong lòng của nàng, dĩ nhiên, lo lắng cho sự an toàn của Ngân Diện.
Sự thật này, nàng không có cách nào nói ra. Bởi vì, nếu như lời Phượng Cô là đúng, hắn là phu quân của nàng, nàng lại lo lắng cho Ngân Diện, chuyện này rất khó hiểu.
Trong lòng nàng, kỳ thật hiểu rõ, có rất nhiều chuyện, chỉ sợ không đơn giản như những gì Phượng Cô đã nói, nhưng, tình huống lúc này khẩn cấp, nàng không thể cân nhắc nhiều quá, …trước muốn cứ ngăn hai người họ đã.
Ngân Diện mang mặt nạ, nhìn không ra vẻ mật của hắn, nhưng Vãn Thanh nhận ra, – hô hấp của hắn, không còn sự ổn định, đã bắt đầu thở gấp, nếu tiếp tục giao chiến với Phượng Cô, chỉ sợ khó có phần thắng, hơn nữa ngay cả đánh thắng Phượng Cô, vẫn còn rất nhiều ám vệ tiếp tục ra chiến đấu, lúc đó chỉ sợ hắn vô phương ứng phó.
Băn khoăn rất nhiều, lúc này, chỉ có cách ngăn hai người họ là hay nhất.
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ra." Ngân Diện đã suy nghĩ, cũng xác nhận rất khó thắng,– võ công Phượng Cô, hắn đã lĩnh giáo trong rừng đào, không hề đơn giản, là một kẻ âm ngoan, lúc này nguyên khí của hắn đã bị tổn thương nặng nề, nếu còn đánh nữa, chỉ là dựa vào thể lực, chẳng bằng về nhà nghĩ đối sách.
"Ngươi đi nhanh đi!" Vãn Thanh thấy hắn nói vậy, vội vàng thúc giục, tay cũng dùng hết lực để kéo Phượng Cô.
Mắt Ngân Diện lóe sáng, nhìn Vãn Thanh, định rời đi.
Phượng Cô thấy thế, đâu cho phép Ngân Diện rời đi, tay kia kéo tay Vãn Thanh, ngoan độc nhìn Ngân Diện: "Còn muốn chạy sao! Phượng Vũ Cửu Thiên, chẳng lẽ là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!" Vừa nói vừa rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Ngân Diện.
Vãn Thanh cả kinh, sợ bọn họ đánh thật, vì vậy chẳng kịp nghĩ gì, lao đến ôm lấy Phượng Cô từ phía sau: "Đừng đi!"
Trong tích tắc, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.
Ai nấy đều sững sờ yên lặng.
Phượng Cô, cứng đờ người, kiếm trong tay, chậm rãi buông xuống, trong lòng, đột nhiên trào lên sự vui mừng, đây là, lần đầu tiên, nàng chủ động ôm lấy hắn, mặc dù là bởi vì muốn ngăn cản hắn, nhưng đã chứng minh nàng không bài xích hắn.
Đây là một dấu hiện tốt.
Ngân Diện, nhìn Vãn Thanh với vẻ không tin được, vẻ mặt thay đổi đủ mọi cung bậc cảm xúc, trong mắt, lộ ra vẻ thống khổ, hắn không ngờ, Vãn Thanh dĩ nhiên ôm lấy Phượng Cô, – thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ ra sự chua xót mà bản thân hắn cũng không nhận ra: "Nàng có biết nàng đang làm cái gì không? Không phải nàng hận hắn sao? Tại sao lại ôm hắn!"
Vãn Thanh không giải thích được ý tứ của hắn, nàng không suy nghĩ phức tạp như hai người bọn họ, – mục đích của nàng, chẳng qua chỉ muốn ngăn cản Phượng Cô đuổi theo Ngân Diện, nhưng tay nàng không đủ sức kéo hắn, chỉ có ôm thế này mới có thể kéo hắn lại.
Nàng, hoàn toàn không có ý tứ gì khác.
Nghe lời Ngân Diện – nói, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện đó, chỉ thúc giục nói: "Lời ngươi nói ta không hiểu, cũng không biết, chuyện quan trọng lúc này là ngươi chạy đi!"
"Ta không cần dựa vào sự thỏa hiệp của nàng để thoát thân! Ngân Diện ta còn chưa đến mức phải chịu uất ức như vậy!" Ngân Diện vừa nói vừa đâm trường kiếm về Phượng Cô.
Phượng Cô cũng không phải kẻ dễ chọc, trường kiếm trong tay lại đưa lên, tay kéo Vãn Thanh ra, rồi sau đó hướng về phía Ngân Diện.
Hai người quyết đấu, kiếm thuật cao siêu, kiếm khởi kiếm lạc, như sao chổi, không thể nhìn rõ chiêu thức, chỉ nhìn thấy hai bóng trắng đen không ngừng di chuyện.
Càng nhìn càng không thấy, trong lòng khẩn cấp, vì vậy Vãn Thanh lớn tiếng quát lên: "Dừng tay! Các ngươi đánh đủ chưa!"
Hai người đang giao chiến, làm sao có thể vì một câu nói của nàng mà ngừng.
Nàng cảm thấy tức giận, giật một đao trong tay thị vệ đang bị thương, kềngang cổ: "Chuyện này là do ta mà phát sinh, nếu các ngươi còn giao chiến, ta liền tự vận!"
Hai người vừa nghe thấy nàng uy hiếp, lần đầu tiên, ngừng lại một cách vô cùng ăn ý, bốn mắt nhìn Vãn Thanh, hô: "Không cho!"
Vãn Thanh chỉ nhìn Ngân Diện: "Vậy ngươi chạy đi!" Rồi sau đó lại nhìn phía Phượng Cô: "Người không được ngăn hắn, để hắn đi!"
Hai người vừa nghe thế, bốn mắt trừng lớn, như long tranh hổ đấu, không ngừng tóe lửa về phía nhau.
Cuối cùng cũng thỏa hiệp, Ngân Diện nhìn Vãn Thanh một cái, quay người lại, phi thân đi, một thân bạch y biến mất trong trời đêm, còn không quên lưu lại một câu: "Ta sẽ cứu nàng."
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1