Ánh mắt Phượng Cô phức tạp nhìn bóng lưng Vãn Thanh gầy yếu, hiu quạnh xa dần rồi mới quay mắt bước tới giúp Nguyệt Nhi đứng lên: "Đứng lên đi! Đừng khóc nữa… khóc nhiều sẽ hại tới sức khỏe!"
"Ân…" Chu Nguyệt Nhi gật đầu, nhưng lệ vẫn chảy ròng ròng không ngừng. Đầu trĩu xuống, nhưng trong lòng nghĩ trăm chuyện, ánh mắt vừa rồi Phượng Cô nhìn Vãn Thanh thật bất thường.
Ánh mắt này, đan xen một loại cảm xúc, vừa yêu, vừa hận.
"Ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, tỉnh ngủ sẽ cảm giác tốt hơn." Phượng Cô ôn nhu nói.
"Không! Ta muốn ở lại đây chờ Nhu Nhi tỉnh lại, nàng mất đi hài nhi, trong lòng chắc chắn rất đau khổ, nếu tỉnh dậy không có ai bên cạnh, ta sợ nàng sẽ khó chịu nổi." Chu Nguyệt Nhi lả lướt nói, trong mắt ngập những nước, ôn nhu lương thiện vô cùng. (Kún thề, muốn ói quá rồi.)
"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi, đã có nô tỳ canh chừng rồi, tỉnh lại sẽ có người đến báo." Phượng Cô lại nói, khẽ than nhỏ một phen, tay nhẹ nhàng giúp nàng ta lau nước mắt: "Đừng… khóc nữa, khóc không tốt cho mắt."
Kỳ thật trong tim hắn cũng đang thập phần loạn nhịp, sự việc hôm nay, thoạt nhìn không hề đơn giản, một người đang yên ổn, sao lại rơi xuống liền chứ?
Hắn vừa hỏi tiểu nha hoàn hầu hạ bên Chu Nhu Nhi, nói lúc ấy chỉ có Thượng Quan Vãn Thanh ở bên cạnh nàng ta, nếu như vậy, chỉ có Thượng Quan Vãn Thanh là điểm nghi ngờ lớn nhất.
Nhưng trong lòng hắn, lại mơ hồ rằng không phải, hắn cảm giác được nàng không phải là loại người làm những chuyện như vậy, nhưng phải có điều gì mới có thể khiến hắn tin nàng được đây?
Kỳ thực, đối với nàng, đầu óc hắn rất phức tạp, ngay từ đầu, hắn rất chán ghét một nữ tử lớn lên không đẹp, lại lợi dụng quan hệ để lấy hắn.
Lấy là vì nàng là người có tâm kế, một nử tử kiêu ngạo, nhưng dần dần mới phát hiện, nàng không phải dạng nữ tử như thế. Hắn càng lúc càng mâu thuẫn!
Vừa rồi, lúc nàng xoay người hướng ánh mắt về hắn, trong lòng hắn thập phần bất an, như có một cái gì đó rời hắn đi, đưa tay ra níu lại, mà níu hoài không nổi.
"Cô, ngươi làm sao vậy?" Chu Nguyệt Nhi thấy Phượng Cô đột nhiên ngẩn người, cảm thấy thập phần kỳ quái, mơ hồ sợ hãi, nhẹ nhàng lôi kéo.
Phượng Cô bị nàng lôi kéo, hoàn hồn, nhẹ nhàng lay động, gạt những ý nghĩ kỳ quái trong đầu sang một bên: "Không có gì!" Không muốn nhiều lời, Phượng Cô chỉ lạnh lùng thốt một câu.
Chu Nguyệt Nhi không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ dám nhỏ nhẹ: "Cô, ngươi đi nghỉ trước đi! Ta ngồi trông Nhu Nhi, chờ nàng tỉnh lại."
"Nếu không có việc gì thì ta đi trước, nàng cũng nghỉ đi." Phượng Cô lạnh nhạt nói, Chu Nguyệt Nhi không phải là kẻ có gan tự sát. Nhiều lắm là đau đớn một chút thôi.
"Ân" Chu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đáp.
Phượng Cô thấy nàng kiên trì, cũng không còn nói thêm nữa, đại hội võ lâm tới gần, rất nhiều chuyện chờ hắn chuẩn bị, lần này đây, hắn nhất định phải đi lên vị trí minh chủ.
….
Tối đêm, mặt trời chiều đã về phía tây, ánh dương đỏ ấm áp chiếu khắp nhà, Chu Nhi Nhi lúc này mới từ từ tỉnh lại, hai mắt vô thần nhìn về trước, mắt ngập nước.
Trong miệng thì thào: "Hài tử của ta… hài tử của ta… hài tử của ta."
Chu Nguyệt Nhi vội vàng bước đến, mặt đầy yêu thương khuyên nhủ: "Nhu Nhi muội muội, ngươi không sao chớ?"
Chu Nguyệt Nhi nói như khẳng định, Chu Nhu Nhi như không tin vào tai, lẳng lặng nhìn ra phía trước, sau đó, nước mắt, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, hài nhi của nàng, đã không còn nữa, chẳng những đó là cốt nhục của nàng mà còn là hạnh phúc tương lai, là tất cả hy vọng, không thể ngờ, không thể nghĩ đã không còn gì… Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Nhu Nhi, ngươi còn trẻ tuổi, hài tử còn có thể có lại được, ngươi không nên quá đau lòng, như vậy sẽ làm bị thương thân thể." Chu Nguyệt Nhi mềm mại khuyên nhủ, vẻ mặt lương thiện, thiết tha.
"Tỷ! Là có người hại ta, ta không phải tự dưng ngã xuống nước!" Chu Nhu Nhi đột nhiên hung hăng nói, trong mắt ngập hận ý, làm cho người khác sợ toát mồ hôi sống lưng.
"Có người làm hại? Nhu Nhi, ngươi nói cái gì?" Chu Nguyệt Nhi kinh hô: "Là ai mà lòng dạ độc ác như thế! Tại sao lại đả thương ngươi?"
Đột nhiên nàng ta hạ thấp giọng xuống: "Chẳng lẽ là… chẳng lẽ là… Thượng Quan Vãn Thanh? Là nàng ta đẩy ngươi xuống nước?"
"Ta không phải là bị đẩy xuống nước, mà là bị người đánh sau lưng mới có thể rơi xuống nước, bất quá cũng có thể là nàng." Chu Nhu Nhi hận ý đầy mình nói: "Nàng nguyên bổn có thể được gả tới Phượng gia là chính thất, vì chuyện kia mà chỉ có thể là thiếp, chắc chắn rất hận ta, bởi vì ta là chính thất, mà nàng chỉ là tiểu thiếp, hơn nữa từ khi được gả về Phượng gia không hề được phu quân sủng ái, phu quân ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng không hề, chắc chắn rất hận, nên mới có ý giết hại ta thế! Đúng! Nhất định là nàng! Nàng ta chính là người ra tay!"
Chu Nguyệt Nhi khẽ dấu đi khóe miệng thoáng cong lên, man trá, giảo hoạt rồi lại như thể vô tội: "Không lẽ lại như thế! Thượng Quan Vãn Thanh là tiểu thư con nhà danh giá, xuất thân dòng dõi thư hương, hơn nữa thoạt nhìn là người lạnh lùng nhưng không phải là loại người ấy chứ?"
"Tiểu thư danh giá? Dòng dõi thư hương? Người như thế mới giỏi ngụy trang, mặt ngoài lương thiện, nội tâm ác độc! Hài tử của ta… Hài tử của ta đã bị nàng giết…" Chỉ nói được vài câu, Chu Nhu Nhi liền nhận định trong lòng Vãn Thanh chính là hung thủ, nàng vô cùng oán hận, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.
"Ta vẫn không tin nàng lại là loại ngươi đó?" Chu Nguyệt Nhi vẫn mở miệng nói như cũ. (Mèo giả khóc chuột ạ)
Chu Nhu Nhi cười lạnh: "Tỷ, trừ nàng ta ra, còn ai vào đây? Chỉ có nàng ta, nàng chỉ là tiểu thiếp, không được sủng ái, sợ ta độc chiếm sủng ái của phu quân cho nên nhẫn tâm hãm hại. Ngay cả hài tử của ta cũng không chịu buông tha. Nữ tử hồ ly, rắn rết này! Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Thượng Quan Vãn Thanh, mặt ngoài xem ra ôn lương vô hại, kỳ thật độc ác hơn người, đọc sách, chỉ để hại người."
"Nhưng… Ngay cả khi biết là nàng, nhưng ngươi không có chứng cớ, không có cách nào chỉ nàng a?" Chu Nguyệt Nhi nhìn Chu Nhu Nhi nhẹ nhàng nói.
"Không có chứng cớ! Ta lấy hài nhi ra làm chứng cớ! Chỉ có nàng mới có động cơ giết người, trừ nàng ra, còn có thể ai nữa chứ!" Chu Nhu Nhi lại tức giận, trong mắt ác ý như rắn.
"Ngay cả khi tất cả mọi người nghĩ rằng nàng ta có động cơ giết người, nhưng không có bằng chứng, lại không thể nào nói nàng động tay, bởi vì lúc ấy sau lưng ngươi là kẻ khác, không phải là nàng! Nàng căn bản là không có động thủ a!" Chu Nguyệt Nhi mềm nhũn nói, trên khuôn mặt xinh đẹp là một ánh đắc ý.
"Không có động thủ?" Chu Nhu Nhi hừ lạnh một tiếng: "Không có động thủ, ta sẽ biến nàng thành có động thủ."
"Là sao?" Chu Nguyệt Nhi cố tình không rõ hỏi nhưng trong lòng cười thầm liên tục, điều nàng muốn là như vậy, chỉ cần Chu Nhu Nhi nhận định chính Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ cần nàng vững họng nói là Thượng Quan Vãn Thanh làm, chuyện này, hoàn mỹ không sứt mẻ thật rồi.
Thượng Quan Vãn Thanh, nữ tử này, chẳng những ở Tuyết Linh Các khiến nàng bẽ mặt, nếu như không sớm diệt trừ sẽ trở thành tai họa.
Mặc dù nàng ta lớn lên không đẹp, nhưng lại có trên người một thứ khí chất có thể hấp dẫn nam tử.
Không cần phải nói, nhìn Tà Phong mê muội là đủ biết. Tà Phong mặc dù thoạt nhìn tiếu táo đơn thuần, nhưng hiểu rõ thế sự, chẳng qua lấy nụ cười rộng lượng dung hậu thế thôi, hắn lại coi trọng nữ tử ư, lạ thường
Hơn nữa Phượng Cô mặc dù trong miệng không nói, dùng mọi cách gây tổn thương Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng là hắn không nhận ra, còn người khác đều đoán ra, Phượng Cô, đang nhìn Thượng Quan Vãn Thanh với ánh mắt không giống người khác!
Nàng hiểu ánh mắt ấy của Phượng Cô, nàng nhất định phải đoạt Phượng Cô trước đây thích nàng đi, triệt hậu họa.
Chu Nhu Nhi sớm mất đi hài tử, đã trở nên điên cuồng, bị người khác hãm hại vẫn không biết, còn tự lấy làm đắc ý cười lạnh: "Thượng Quan Vãn Thanh để kẻ khác động thủ ta biết chứ, sẽ tìm được chứng cứ. Ha ha. Nàng sao không ngẫm lại, lúc ta bị hại, chỉ có nàng bên cạnh ta, chỉ cần ta nói là nàng thôi, tất cả mọi người sẽ tin tưởng, còn nàng, sẽ không có cách nào biện giải."
"Ngươi như vậy không phải là nói láo sao?" Chu Nguyệt Nhi cố tình giật mình hỏi.
"Nói dối là thế nào, sự thật chính là thế, mặc dù không phải nàng làm, nhưng cũng là do nàng phái người khác làm, có khác gì nhau! Tóm lại, ta sẽ khiến nàng ra trò!" Chu Nhu Nhi độc ác nói, cười ghê rợn.
Sau khi nói xong, đột nhiên bắt lấy hai tay Chu Nguyệt Nhi, đôi mắt thập phần ác độc chăm chú nhìn nàng.
Chu Nguyệt Nhi bị nàng nắm tay, trong lòng bị hăm dọa sợ mất mật, thình lình run lên một phen, nhưng nàng ngay lập tức bình tĩnh lại nghe tiếp Chu Nhu Nhi hung hăng lớn giọng: "Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta, hiện giờ, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."
Chu Nguyệt Nhi cả tâm cười lớn, xấu hổ cười cười, giả vờ tự nhiên, sau đó hỏi: "Nhu Nhi, chúng ta từ trước giờ là tỷ muội thân thiết, có thể giúp được ngươi điều gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Cần gì phải nói nhứng lời khách sáo này."
"Tỷ tỷ, Thượng Quan Vãn Thanh hại ta mất hài nhi, ta muốn nàng nợ máu phải trả bằng máu! Tỷ Tỷ nhất định phải giúp ta!" Chu Nhu Nhi lớn tiếng nói, trong lòng nàng oán hận nồng nặc, không còn biết phân biệt tốt xấu.
"Nhu Nhi… chuyện này vội vàng quá. Không thể nào, ngươi muốn giết nàng ta ư? Chuyện như thế ta không thể làm được, tốt xấu gì cũng là một mạng người, ta không dám giết người đâu." Chu Nguyệt Nhi trong lòng đã hiểu rõ Chu Nhu Nhi muốn gì, nhưng lại cố tỏ vẻ không biết, trong mắt ánh lên tia đắc ý.
"Tỷ tỷ ngươi đừng hiểu lầm, không cần ngươi động thủ, Nhu Nhi chỉ là hi vọng, sau này khi phu quân trừng trị Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi lúc này một bên nói thêm lời, như thế, Thượng Quan Vãn Thanh kia nhất định sẽ bị Gia trừng trị, trước giờ Gia chưa nặng tay với ả ta, nếu có tỷ tỷ nói mấy câu chắc chắn sẽ khác. Phu quân si tình tỷ tỷ không phải là ngày một ngày hai, nếu tỷ tỷ chịu nói một lời, phu quân nhất định sẽ chiếu cố." Chu Nhu Nhi cong môi, hiện rõ một nụ cười độc ác.
"Nhu Nhi, ta đã là vợ người khác, những gì đã xảy ra đều là chuyện trong quá khứ, Cô có lẽ vẫn còn thích ta, nhưng sẽ không vì ta mà đi giết người được, hơn nữa, đó là thiếp của hắn." Chu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng trả lời.
Chu Nhu Nhi lại tựa đầu lay động: "Tỷ tỷ không hiểu rồi, tỷ tỷ, kỳ thật phu quân có thể nói là một nam tử quá tốt, Mộ Dung Kiềm kia trước giờ đối xử với tỷ tỷ không tốt đẹp gì, chuyện tỷ tỷ đến Phượng Gia là chuyện không sớm thì muộn. Phu quân những năm gần đây hầu như không đêm nào nghỉ ngơi, đêm nào cũng gọi tên ngươi, sự si tình của hắn với ngươi ta đều thấy rõ, hắn một mực đang chờ ngươi, vì ngươi, cái gì hắn cũng sẽ làm, chỉ cần ngươi nói một câu, chàng nhất định sẽ chiếu cố."
"Nhưng, ngươi muốn ta làm thế nào đây? Chu Nguyệt Nhi khó khăn nói.
Chu Nhu Nhi cười một tiếng: "Tỷ tỷ chỉ cần chọn lúc thích hợp, nói vài câu, Nhu Nhi sẽ lập tức ứng chiến cùng tỷ tỷ."
Chu Nguyệt Nhi làm bộ khó khăn cúi đầu: "Chuyện này ta…. Dù sao việc này cũng chưa xác định rõ là Thượng Quan Vãn Thanh làm hay không, nếu là đổ oan, chẳng phải là điều tệ hại lắm sao?"
Nàng ta cố ý nói như thế, để cho Nhu Nhi càng nhận định là Vãn Thanh làm.
Chu Nhu Nhi lạnh lùng nói: "Trừ nàng ta ra còn có thể là ai! Tỷ tỷ thật lương thiện! Nữ nhân kia, sao có thể là kẻ thiện lương được chứ."
"Được chưa! Ta sẽ làm hết sức!" Chu Nguyệt Nhi hít một hơi thật sâu rồi nói.
Mặt Chu Nhu Nhi thoáng chút tái không còn giọt máu, rốt cục cười một tiếng, nói với Chu Nguyệt Nhi: "Tỷ tỷ, làm phiền ngươi cho người đi thỉnh phu quân cùng Thượng Quan Vãn Thanh lại đây."
….
Chỉ chốc lát sau, căn phòng được thắp sáng trưng. Chu Nhu Nhi ngồi vẻ mệt mỏi trên giường, Phượng Cô ngồi trước bàn, Chu Nguyệt Nhi ngồi ở đầu giường, Hoàng Kỳ cùng Sâm tổng quản hai người đứng sau Phượng Cô, thế trận này đúng là khiến người ta rợn gáy.
Vãn Thanh đi vào, chắc chắn là có cảm giác này.
Ba hội cùng xét xử, chắc cũng không kém những người này.
Chu Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn lên rồi lại khẽ cúi đầu, không rõ ý tứ, Phượng Cô vẻ mặt âm ngoan, mắt phượng híp lại, lóe lên một tia sắc bén.
Chu Nhu Nhi trên giường vẻ mặt oán độc, ánh mắt nồng nặc thù hận.
Vãn Thanh biết rõ chỉ có nàng ấy mới có thể chứng minh cho nàng trong sạch, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta, lại toàn là oán hận.
Trong lòng nổi lên cảm giác không tốt.
Chuyện này, nàng vốn nghĩ rất đơn giản, có người ngầm lại vậy, chắc chắn là sẽ không thể tra ra ai làm.
Mà không tra ra kẻ làm, Thượng Quan Vãn Thanh nàng sẽ trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất. Chẳng lẽ, bởi vì có động cơ là sẽ giết người sao? Thật đúng là buồn cười.
Hương trầm trong phòng đốt len, không có gió thổi, các vòng khói biến thành đủ hình dạng, hít một hơi, có mùi mãn hương khí. Phòng này nhỏ mà đông người, có thêm hương khí lại càng khó chịu.
Nàng chậm rãi thi lễ: "Thiếp bái kiến Gia, tỷ tỷ."
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi thật là làm chuyện lố bịch.". Vừa nói xong liền nghe tiếng Phượng Cô lạnh lùng quát.
Vãn Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong veo chăm chú nhìn Phượng Cô: "Thiếp không hiểu ý tứ của Gia."
Ngồi trên giường, Chu Nhu Nhi vừa nghe, mặt đổi sắc, cả người gầm lên, hướng khỏi giường.
Giọng nói tỉ tê, đau xót, đầy ý hận, thương tâm, thêm cả nước mắt, khóc vô cùng thê lương, nức nở, dọa những người đứng bên cạnh: "Thượng Quan Vãn Thanh, trả lại con cho ta! Đồ nữ nhân độc ác, ngươi trả lại con cho ta!"
"Tỷ tỷ, Vãn Thanh không hiểu người nói gì?" Vãn Thanh lãnh đạm chăm chú nhìn Nhu Nhi, chậm rãi nói, trên mặt một mảnh trong veo mà lạnh lùng trấn tĩnh, nhưng trong lòng, cảm giác xấu đã dâng lên.
"Ngươi không hiểu ư… đồ quái tử, ngươi giết con ta, ta muốn giết ngươi… Ta muốn giết ngươi để báo thù cho hài tử, ngươi… đồ nữ nhân độc ác, tại sao lại làm vậy… Có phải vì ngươi không được làm chính thất, mà thân phận làm thiếp, không được phu quân sủng ái ư? Nhưng như thế, ngươi cũng không thể giết hại một sinh linh nhỏ bé như thế chứ! Đó chỉ là một bào thai!" Chu Nhu Nhi kích động gào thét, như muốn nuốt chửng Vãn Thanh.
Chu Nguyệt Nhi nhìn thấy Chu Nhu Nhi kích động như thế, vội vàng đỡ nàng: "Nhu Nhi, ngươi đừng kích động như thế, có Cô ở đây, sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi đừng quá thương tâm phẫn nộ như thế, sẽ hại thân thể, đại phu nói, thân thể ngươi hiện tại rất yếu, phải dưỡng thân, không được kích động quá mức."
"Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta không nhẫn nhịn được, ta vừa nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh,.. đồ nữ nhân ác độc này, là oán hận dâng lên, không bình tĩnh được." Chu Nhu Nhi khóc như đứt từng khúc ruột.
Vãn Thanh chưa từng gặp qua người điên cuồng như thế, nhìn Chu Nhu Nhi vẻ mặt tái nhợt không có một chút máu, tóc tai rũ rượi, hai mắt sưng đỏ ngập oán khí, cả người như muốn phát điên.
Nàng khẽ nhìn qua ống tay áo đang chắp cung kính.
Những người đứng quanh, ai cũng nhìn nàng khinh thường, khiến nàng đột nhiên có chút luống cuống.
Cắn chặt hàm răng, lúc này nàng không có một tia khiếp đảm, tay nắm chặt lấy xống áo, nàng không thể lộ ra sự sợ hãi lúc này, nếu lộ ra, chỉ sợ người khác hiểu nhầm là nàng chột dạ.
Ngẩng cao đầu lên, hai mắt trong veo vô cùng cứng cỏi.
Ngữ khí lãnh đạm mà kiên định như gió lạnh bay qua: "Ta không có đẩy tỷ tỷ xuống nước, điểm này tỷ tỷ là người hiểu rõ hơn ai hết, rốt cục chuyện gì xảy ra, Vãn Thanh cũng không rõ lắm, nhưng cũng hi vọng tỷ tỷ chớ để rơi vào mưu kế của người khác! Chỉ sợ đây là quỷ kế của kẻ khác."
Ánh mắt nàng chính đại, sáng trưng, không chút sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt chính đại của Thượng Quan Vãn Thanh, trong nháy mắt Chu Nhu Nhi có chút nghi hoặc, nhưng điều này nhanh chóng bị lòng tổn thương, nỗi đau đớn che mất.
Vẫn mang giọng oán hận mà nói: "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi thật là giảo hoạt, nơi này, ngoại trừ ngươi hại ta ra, còn ai muốn hại ta chứ! Đạo lý này, ngay cả kẻ ngu ngốc nhất cũng nhìn ra được!"
"Ta không biết trả lời vấn đề này như thế nào cho tỷ tỷ, bởi vì ta cũng không biết được ai lại làm chuyện tàn nhẫn đến vậy! Nhưng, người đó, nhất định không phải là Thượng Quan Vãn Thanh ta!" Vãn Thanh không hiểu ai lại làm chuyện này. Nàng không nghĩ ra nổi là ai, nhưng nàng trong sạch, không phải nàng, lại càng không phải người của nàng!
"Thượng Quan Vãn Thanh, ai là tỷ tỷ của ngươi, chuyện này, chính là ngươi làm!" Chu Nhu Nhi tàn nhẫn nói, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Vãn Thanh.
"Đủ rồi!" Phượng Cô ở một bên lạnh lùng quát: "Chuyện này đầu đuôi thế nào, Nhu Nhi, ngươi hãy nói từ đấu đến cuối cho rõ! Chuyện rõ ràng, ta sẽ định đoạt."
Bị Phượng Cô quát, Chu Nhu Nhi cảm giác thập phần ủy khuất, trong lòng càng oán, trừng mắt, sau đó chậm rãi kể lại: "Bởi vì ta có thai, sáng sớm luôn dậy sớm vì không có ngủ được, Nguyệt Nhi tỷ tỷ liền đỡ ta đi dạo quanh hồ nước, đi tới bên cạnh hồ, thấy có cá, đột nhiên cao hứng, liền cho người đi lấy thức ăn để rắc cho cá, liền lúc này thấy Thượng Quan Vãn Thanh đi tới, liền mời chúng ta cùng nhau ngắm cảnh, Nguyệt Nhi tỷ tỷ định đi đến đình lấy thức ăn cho cá vì không có sẵn, lại nghĩ Hồng Thư có võ công, thân thủ nhanh, liền nhờ Hồng Thư đi lấy, mới đầu Hồng Thư không muốn, nha đầu kia nói là không có theo hầu Nguyệt Nhi tỷ tỷ, sau Thượng Quan Vãn Thanh mở miệng, nô tỳ kia mới chịu đi lấy, lúc này bên cạnh ta chỉ có nha hoàn Thúy nhi, Thượng Quan Vãn Thanh liền nhân cơ hội này đẩy ta xuống ao."
Chu Nhu Nhi nói dứt lời, lệ liền chảy như mưa.
Vãn Thanh nghe đầu đuôi, không thể nào tin được, kinh hãi mở to mắt, nàng thế nào cũng không nghĩ ra được, Chu Nhu Nhi đổi trắng thay đen, lật ngược phải trái, nói sai toàn bộ sự thật.
Nàng đẩy nàng ta xuống nước khi nào chứ?
"Ta không có đẩy!" Vãn Thanh vội vàng nói.
Ánh mắt Phượng Cô nhìn lại, hàn ý làm người khác lạnh người.
Vãn Thanh đột nhiên cảm giác hàn ý lạnh toát trong đầu, Chu Nhu Nhi nói thế, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đã nghĩ nàng là hung thủ.
Vốn dĩ nàng đã bị cho là nhiều động cơ, nay Chu Nhu Nhi lại một mực chắn chắn bị nàng đẩy ngã.
Nàng có trăm miệng cũng chẳng thể bào chữ, nhưng nàng không hiểu, Chu Nhu Nhi vì sao phỉ báng nàng, nàng với nàng ta vốn dĩ không có khúc mắc.
Nàng ta vì sao làm như vậy? Nàng ta phải biết không phải nàng đẩy chứ, sao lại đổ oan cho nàng? Như vậy, chẳng phải là muốn cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp lý sao?
"Chính là ngươi thôi, Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi không nên lại nói xạo!" Chu Nhu Nhi một mực chắc chắn.
Vãn Thanh đột nhiên có chút cảm giác vô lực, Chu Nhu Nhi vừa nói như thế, nàng thật sự trăm miệng cũng không thể bào chữ. Nhìn Chu Nhu Nhi, Vãn Thanh lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ, ngươi không phải thay đổi trắng đen điên đảo ư? Ta lúc ấy không hề đẩy ngươi! Ngươi là người rõ nhất, bất quá, sao lại cứ muốn vu hãm ta? Ngươi làm như vậy, chẳng qua khiến bản thân thêm oán hận thôi! Hung thủ thật sự, chỉ sợ lúc này đang nhởn nhơ xem trò cười này."
Thật là nàng làm sao? Phượng Cô một mực nhìn Vãn Thanh, thấy mắt nàng một mảnh trong veo, sáng ngời, không hề có một tia chột dạ, thấy thế nào cũng không giống kẻ gây tội.
Hắn nhìn kẻ khác, lúc này không rõ nàng là người thế nào đây. Trong lòng nghĩ ngợi nhưng không nói được… nàng, không phải loại người này! Hắn dĩ nhiên tin tưởng nàng sẽ không làm ra chuyện đó. Là bởi vì ánh mắt chính trực trong trẻo kia của nàng, hay là lòng hắn đã tin tưởng nàng?
Chính hắn cũng bắt đầu đoán không ra chính mình.
Nhưng hắn rõ ràng một điểm, chỉ bằng lời nói của Nhu Nhi cũng chưa thể tin, nàng ta mất hài tử, đầu óc điên cuồng, rất có thể bị khống chế. Khó tránh chuyện này không thể tìm sự thể, muốn tìm bừa một người nào đó đền mạng, rất có thể.
Hắn hướng về phía Vãn Thanh, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện này thật sự là không phải ngươi làm?"
Vãn Thanh nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia thương cảm, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác thập phần cô đơn: "Thật sự không phải ta."
Trừ những lời này ra, nàng không biết phái nói gì nữa.
"Chính là ngươi thôi!" Chu Nhu Nhi một lần nữ a hét lên, hạ quyết tâm muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Nàng nhìn phía Phượng Cô, thương tâm nói: "Phu quân, người nên vì thiếp mà chủ trì công bằng a!"
"Chuyện này, đợi có chứng cứ rõ ràng. Lúc này đại hội võ lâm sắp tới, ta không muốn có chuyện thị phi, tạm thời đem Thượng Quan Vãn Thanh giam giữ tại sài phòng, đợi sau đại hội sẽ định đoạt." Phượng Cô nói.
Lúc này hắn, mặc dù trong lòng tin tưởng Vãn Thanh không phải người như thế, nhưng, nhưng cũng tìm không ra bất cứ…gì sơ hở có thể chứng minh nàng trong sạch. Dù sao, Nhu Nhi cũng đã định tội Vãn Thanh như thế.
"Chuyện này! Chứng cớ đã bày ra trước mắt, sao lại còn giam giữ nàng ta ở sài phòng? Phu quân, đó là hài tử của người!" Chu Nhu Nhi không nghĩ Gia lại ra quyết định như thế, không tin ở tai mình, nàng vốn tưởng Phượng Cô sẽ cho Thượng Quan Vãn Thanh vào chỗ chết, hoặc ít nhất là dùng đại hình, nhưng tại sao lại chỉ là sài phòng?
Không chỉ Chu Nhu Nhi ngạc nhiên, mà tất cả mọi người ở đây cũng ngạc nhiên.
Hoàng Kỳ đứng sau Phượng Cô, mặc dù lạnh lùng nghe, nhưng nghe những lời Phượng Cô nói cũng kinh ngạc. Mặc dù chuyện này chưa xác minh rõ ràng, bởi ánh mắt kia của Thượng Quan Vãn Thanh thật sự chính trực, không hề có nửa phần giả dối. Nhưng với tác phong thường ngày của Gia, nhất định không chỉ là sài phòng, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng một phen, nhưng ngược lại, tại sao lại chỉ nhẹ nhàng như thế?
Minh chủ đại hội, căn bản là không thể từ chối.
Giật mình nhất là Vãn Thanh, cứ nghĩ hôm nay sẽ bị Phượng Cô dùng hình phạt một phen, nàng thậm chí còn suy đoán, Phượng Cô có thể giết nàng, trước kia, một điểm nhỏ hắn cũng có thể làm thế, với lòng dạ độc ác đó, chuyện này nghiêm trọng thế, lẽ nào tha.
Không dự liệu rằng, hắn lại chỉ đem giam giữ nàng.
Chu Nguyệt Nhi không ngờ tính thế này, không nghĩ Phượng Cô lại quyết định ngoài ý muốn người khác thế, khẽ thở dài, hơi đàn hương bay ra, định nói thêm điều gì.
Phượng Cô nhanh chóng đứng lên, ánh mắt trong veo lạnh lùng: "Chuyện này hiện thời như thế, hiện tại, thời buổi rối ten, bất cứ… một điểm gì ngoài ý muốn cũng có thể phát sinh. Chuyện này ta sẽ cho người tra rõ ràng, ai là hung thủ, ta tất sẽ không tha."
Sau khi nói xong hướng thẳng ra ngoài. Hắn cũng rõ ràng, đại hội võ lâm chỉ là cái cớ, chẳng qua là để ngăn trở thời gian thôi.
Bởi vì trừng trị một người, căn bản không hề ảnh hưởng gì, hơn nữa, lần võ lâm tuyển minh chủ mới này, hắn đã sớm trù liệu tất cả, tất cả đều bố trí thỏa đáng, chỉ còn chờ ngày đó.
Chủ yếu là hắn chưa muốn hạ tay với Vãn Thanh, nếu lúc này xác định Vãn Thanh là hung thủ, mà không dùng cực hình thì khó để kẻ dưới phục mình, nhưng nghĩ tới dùng hình, hắn lại mềm nhũn xuống.
Trong thời khắc này, lòng hắn mềm nhũn… Nữ tử này thật quật cường, trước nàng lòng hắn mềm xuống. Trong tim, vô cùng rối loạn.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1