"Ta không muốn ở chung một chỗ với Phượng Cô.". Vãn Thanh nghe xong lời của hắn, vội vàng khước từ, ngữ khí không chút khách khí, thẳng thừng mà kiên quyết.
Lời nói này quá mức đột ngột, khi nàng vừa nói xong, mọi người đều quay ngoắt về phía nàng.
Nàng tại bản thân quá mức kích động nên nhất thời nói ra những lời thẳng thừng như thế.
Vì vậy liền chậm rãi thong thả nói tiếp: "Ta biết là Gia muốn ở một mình, vì như thế thì Gia mới có thể ngủ an ổn được, còn về phần ta sẽ qua Tây Sương phòng ngủ." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Sao? Không nghĩ tới ái thiếp lại muốn quản chuyện của ta?" Phượng Cô nhướng mày hỏi, giọng nói không có chút thiện ý nào, mang theo vài phần tức giận.
Hắn nguyên lai không dự định cùng nàng ngủ chung một phòng, chẳng qua là muốn đuổi khéo lão phúc đi rồi mới yêu cầu nàng tự qua tây sương phòng mà ngủ.
Cũng không nghĩ nàng lại nhanh chóng từ chối hắn như thế, đây là lần đầu tiên hắn mất mặt như thế, nữ tử kia như thế nào lại dám từ chối yêu cầu, gạt hắn qua một bên như thế.
Thượng Quan Vãn Thanh, xem ra càng ngày ngươi càng không biết thân phận của mình!
Nàng cùng lắm cũng chỉ là tiểu thiếp của hắn thôi, trước mắt người khác lại dám cự tuyệt hắn ở cùng một phòng sao.
Chính là việc nàng cự tuyệt hắn, hắn càng phải để tâm.
Phượng Cô đảo mắt nhìn nàng, rốt cục nàng muốn đùa thế nào đây?
"Gia đường xá bôn ba, mệt nhọc, khó có thể tìm được nơi thanh tĩnh để nghỉ ngơi, thân là thiếp của người, thiếp đương nhiên phải hiểu được những điều như thế." Nàng cố gắng đem những điều thông thường nhất ra nói sao cho hợp lý.
Chỉ là ai biết được, nàng nói những điểm này chỉ có một mong muốn là không phải chung một phòng với hắn mà thôi.
Còn những thứ lễ giáo, hiểu biết…. chẳng qua chỉ là cái cớ để không phải ở cùng một phòng với hắn.
"Vãn Thanh thật biết suy nghĩ,nhưng ta lại không muốn ngươi đi nghỉ ngơi ở Tây Sương phòng thiếu tiện nghi." Phượng Cô vừa nói vừa nhìn nàng, khuôn miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.
Nam nhân kia, giống như ma quỷ cứ bám lấy người ta không tha. Lần đầu tiên từ miệng hắn nói ra 2 chữ tên nàng, âm thanh mang theo vài phần lạ lùng.
Nàng nhìn hắn, không rõ ý đồ của hắn, hắn không phải là luôn muốn đuổi nàng đi sao? Cũng không muốn cùng nàng một phòng sao? Nàng đã tự nguyện xin hắn cho nàng sang Tây Sương phòng nghỉ mà hắn lại từ chối muốn nàng cùng nghỉ tại Nhã Các sao
Nhưng, nhìn bộ dạng thì thật sự là hắn không hề muốn như thế.
Rốt cục là phải như thế nào đây.
Phải chăng là do nàng vừa làm hắn mất mặt nên hắn có ý định gì với nàng sao? (vô cùng mất mặt ý chứ) Đúng là sau khi nàng nhất thời kích động nói ra những lời đó, chứng kiến thấy vẻ mặt hắn xanh mét. Ngẫm lại, chắc hắn là vì nguyên nhân đó dù sao thì hắn cũng là người lấy sự thống khổ của người khác làm niềm vui.
Nhưng mặc kệ hắn muốn như thế nào, nàng nhất định không thể ở chung một nơi với hắn.
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, thanh âm mềm nhẹ, lời nói phả ra cùng mùi đàn hương: "Gia đã có lòng như thế, thiếp thân sẽ không phụ tấm lòng của người."
Lão phúc ở một bên, nghe hai người bọn họ kẻ nói tới, người nói lui, không hiểu hai người này đang diễn màn gì.
Hai người này, bộ dạng không giống 2 vợ chồng thật sự chút nào, ban đầu lão tưởng là đùa vui với nhau, nhưng chứng kiến một màn xong, cản bản là không giống như hai vợ chồng son giận dỗi.
Chỉ là nếu Phượng Cô không thích nàng, vì sao còn dẫn nàng đi cùng để tham gia đại hội võ lâm minh chủ.
Thật kỳ quái.
Bất quá, lão lại thấy trong lòng không thoải mái khi nhìn cảnh này, bởi vì lão vừa nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh đã rất yêu mến nàng. So với đại phu nhân Thủy nhu thì Vãn Thanh cũng nhiều phẩm chất tốt, cả hai đều là những người con dâu tốt.
Lão rất ưa cô con dâu này.
Nhưng xem tình hình này thì có chuyện không đơn giản rồi.
Hai người bọn họ, căn bản là có chuyện gì không rõ ràng đây.
Lúc này để hai người ở cùng một chỗ chỉ sợ chỉ càng làm cho mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn, xem chừng bộ dạng này của Phượng Cô, nếu Vãn Thanh ở lại nơi này, chắc hắn sẽ hành hạ nàng một phen.
Vì vậy, lão bá chậm rãi lên tiếng: "Chi bằng mời Nhị phu nhân qua Tây Sương phòng nghỉ tạm vậy! Lão bá ta sẽ sai người ngay lập tức bố trí lại tiện nghi ở đó!"
Phượng Cô lạnh lùng trừng mắt: "Không cần! Chúng ta hai người ngủ cùng mới có thể ngủ ngon được, cần gì phải nhiều chuyện như thế! Quyết định như thế đi, ta với nàng sẽ ngủ tại Nhã các này."
Lão phúc thấy Phượng Cô nói thế cũng không biết làm thế nào cho phải.
"Nhưng mà Nhị phu nhân…" Lão phúc nhìn ánh mắt kháng cự của Vãn Thanh, biết bản thân đã đi quá giới hạn, nhưng thật lòng cố gắng nói để cứu vãn tình hình.
Phượng Cô mới chính là kẻ quyết định.
Hắn cười một tiếng: "Lão phúc, ngươi không phải nói vợ chồng ta có chỗ kì cục sao? Ta chỉ làm như ngươi nói thôi! Bây giờ ta muốn cùng nàng ngủ một chỗ, ngươi phải như thế nào mới an bài đây?"
Lão phúc nghe vừa xong lời này thiếu điều muốn cắn đầu lưỡi, những lời kia đúng là vừa từ miệng lão ra, giờ lại nói những điều ngược lại.
Không còn cách nào khác là nhìn hết trái phải, không dám mở miệng tùy tiện, sợ mắc phải sai lầm nữa.
Vãn Thanh cũng lạnh lùng đứng một chỗ, trong lòng thầm hối hận.
Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của hắn, nàng biết, những điều khổ sở lại sắp tới.
Có điều, mặc kệ thế nào, nàng cũng không thể để lộ ra nửa phần sợ hãi cho người ta xem thường, dù thế nào cũng không nhượng bản thân yếu mềm, nàng phải có tôn nghiêm của nàng.
"Phú bá, nếu như Gia muốn Vãn Thanh hầu hạ, Vãn Thanh nghỉ ở trong Nhã các thế này cũng tốt. Gia đã có thâm tình hậu ý, nếu Vãn Thanh còn từ chối, thật là không hay chút nào." Nàng vừa nói, vừa cố ý nhấn mạnh 4 chữ" thâm tình hậu ý", phảng phất sự sang trọng, đi kèm với việc bản thân nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tựa hồ không có chút biểu cảm gì, không để ý sự tình xung quanh, thuận miệng nói tiếp: "Phúc ba, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa, ta đói bụng,"
"Bữa tối đã sẵn sàng, mời Nhị phu nhân dùng." Lão phúc vừa nghe Vãn Thanh nói, mắt lộ ra ý tán thưởng.
Phượng Cô tàn nhẫn lãnh khốc là thế, thiên hạ được mấy người không sợ hắn.
Vãn Thanh này lại có thể quật cường đối mặt với hắn như thế, trên mặt không hề lộ nửa vẻ sợ hãi, nam nhân có thể làm được như thế chỉ sợ là không có.
Bất quá, càng tán thưởng nàng bao nhiêu, lão lại càng lo lắng khi thấy thần sắc tàn nhẫn của Phượng Cô bất nhiêu, lão biết, tối nay, chắc chăn Vãn Thanh sẽ phải chịu những sự trừng phạt.
Ngẩng đầu nhìn về phía Vãn Thanh, thấy khuôn mặt nàng cương nghị, ánh mắt kiên định nhìn Phượng Cô.
Phượng Cô nhếch mép cười nhạt, trong mắt hiện rõ sự tàn nhẫn, lãnh khốc, làm cho người ta trông thấy mà hoảng sợ.
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1