chương 42/ 211

Khí trời vốn vô cùng tốt, bỗng nhiên lại đổ mưa.

Mặc dù chỉ là mưa phùn, nhưng một lúc cũng đủ khiến toàn thân ướt đầm.

Gió lạnh thổi táp vào người, toàn thân lạnh run, Vãn Thanh hắt xì liên tục hai cái.

Tà Phong nhướng mày, kéo nàng, dậm chân một cái, tức giận mắng ông trời: "Trời thật là không chiều lòng người, trời đang đẹp, nói 1 câu đã đổ mưa!"

Vãn Thanh cười khẽ, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng gió đã lùa vào lạnh buốt cả răng, Vãn Thanh liền ngậm miệng lại, không nói nữa.

Mưa cứ rơi, không có dấu hiệu sẽ ngừng.

Cái sơn động này xem ra không lớn, tuy chỉ là một sơn động nhỏ, nhưng hai người trú mưa thì không thành vấn đề.

Đáng tiếc toàn thân ướt mưa, không mang theo quần áo để thay, y phục dính sát vào người, không thoải mái không nói làm gì, cái chính là lạnh vô cùng.

Tóc cũng ẩm ướt nặng trịch.

Tà Phong nhìn Vãn Thanh, lại nhìn khí trời, rồi sau đó trực tiếp đi vào bên trong động.

"Ngươi vào trong động làm gì vậy?" Bên trong đen thui một màu, nói không chừng có thể có dã thú như ác điểu độc xà! Muốn tránh không được, hắn còn đâm đầu vào làm gì không biết?

"Toàn thân ngươi ướt đẫm, rất dễ nhiễm phong hàn -, ta xem xem trong động có củi không, đốt lên sưởi ấm cho ngươi, ít nhất cũng nên hong khô quần áo." Tà Phong vừa nói vừa đi. ( ôi. iu qá:X)

Hành động lơ đãng đấy, cũng đủ để lay động trái tim Vãn Thanh.

Vãn Thanh không nghĩ tới hắn lại chu đáo như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Từ trước tới nay, trừ… mẫu thân cùng Song nhi, chưa từng có người cho nàng cảm giác ấm áp như vậy Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, nàng nhẹ nhàng mà nói: "Cám ơn ngươi, Tà Phong."

Nàng mặc dù nói nhỏ, nhưng Tà phong vẫn nghe thấy, cước bộ dừng lại, đi càng nhẹ nhàng, trên mặt, hiện lên sự vui vẻ.

Nàng gọi hắn Tà Phong!

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy!

Trong lòng, trào lên cảm giác ngọt ngào.

Lát sau ôm ra củi to củi nhỏ.

Đi tới trước mặt Vãn Thanh, xếp củi thành một đống, rồi sau đó lấy ra một viên đá lửa, đánh vài cái rồi châm lửa.

Ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, khiến Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp, thân thể không tự chủ vươn về phía trước, hai tay củng hơ về phía đống lửa lấy sự ấm áp.

Đang lạnh lại tiếp xúc với lửa, Vãn Thanh liên tục hắt xì mấy cái, tóc tai cũng dựng đứng lên

Tà Phong vừa nhìn, nhíu mày nói: "Mặc quần áo ướt sẽ cảm lạnh đó." ( cởi ra a:">)

"Ta lấy đâu ra quần áo để thay bây giờ." Nàng tự nhiên biết mặc quần áo ướt sẽ rất lạnh, nhưng không mang theo y phục, nhất thời cũng không có biện pháp a!

Đột nhiên Tà Phong như nhớ ra cái gì, nhãn tình sáng lên, xếp bằng ngồi xuống, Vãn Thanh nhìn mặt của hắn đỏ bừng lên, rồi sau đó đỉnh đầu bốc khói.

Khói bốc lên càng lúc càng nhiều, một lúc sau cả người như mất hút trong khói trắng.

Một lúc sau nữa, khói từ từ tan đi, quần áo ướt của hắn lại khô cong như chưa từng dính mưa.

Thật là thần kì, nàng đã nghe nói chân khí có thể đả thương người, có thể thôi công cứu người, chưa từng nghe qua có khả năng hong khô quần áo, thật là kì lạ!

Miệng nàng bất giác cong lên một nụ cười, nhìn hắn thích thú nói: "Không ngờ Tà Phong đại hiệp – võ công lợi hại như thế, quần áo cũng có thể hong khô, thật có thể nói là thế gian ít có!" (vì trên đời này làm gì có ai hao phí chân khí cho việc tầm thường đó)

Tà Phong đương nhiên nghe được sự chế nhạo trong lời nói của nàng, biết nàng là nói móc hắn, cũng cười đến sáng lạn cả mặt, không thèm để ý nói: "Tuy Tà Phong ta không phải vạn năng, nhưng có 9999 khả năng –! Chuyện nhỏ này không đáng để nói đến!"

Con người này!

Không biết là hắn giả vờ không biết hay không biết thật!

Bị nói vậy mà vẫn thản nhiên trả lời, nàng thật sự là cam bái hạ phong!

"Tà Phong đại hiệp thật lợi hại, tiểu nữ tử cam bái hạ phong!"

"Hắc hắc, biết là tốt rồi!" Tà Phong nhướng mày cười một tiếng, còn không quên xoa cằm, ra vẻ lợi hại.

Nói giỡn xong, nhớ ra chánh sự, Tà Phong đứng lên, kéo rớt đai lưng, cởi bỏ y phục.

Vãn Thanh nhìn hắn đột nhiên cởi áo tháo thắt lưng, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Ngươi làm gì vậy!"

Vãn Thanh tin tưởng hắn không phải loại người có thể làm trò bỉ ổi đó, đó là loại tín nhiệm từ nội tâm. Nhưng câu hắn trả lời khiến nàng lo sợ thật!

"Ngươi cũng cỡi quần áo a, đừng lo lắng!" Tà Phong đáp.

"Ngươi muốn làm gì!" Bởi vì lo lắng, thanh âm nàng có chút thất thanh, hơn nữa còn rất mất bình tĩnh. Hai mắt, nhìn chăm chú lưng Tà Phong.

Tà Phong thấy nàng quát lên, quay đầu lại, vẫn chưa nhớ ra là hắn chưa nói rõ chuyện muốn đổi quần áo cho nàng.

Nhìn nàng hiểu lầm một lúc.

Hắn đột nhiên cảm thấy máu dồn lên mặt, mặt đỏ bừng, rõ ràng là Vãn Thanh hiểu sai, không biết nói gì, hắn vẫn cảm thấy e lệ không thôi, xèo xèo ngô ngô nói: "Cái…kia,, cái…kia ngươi đừng hiểu lầm ta chỉ …. ta chỉ…. muốn đổi y phục với ngươi thôi!"

Thì ra là thế! Vãn Thanh nghe xong lời của hắn gật đầu: "Tại sao không nói sớm chút!" Nói xong, trên mặt của nàng, cũng đỏ lên.

Đều do hắn, không nói rõ ràng, hại nàng hiểu lầm!

"Ta làm sao biết ngươi lại nghĩ đến chuyện đó!" Hắn nói, thanh âm lúc này mới trở về bình thường.

"Ngươi nói mập mờ như vậy, oan chỗ nào chứ!" Vãn Thanh cười một tiếng.

Bình luận





Chi tiết truyện