Bởi vì tâm sự nặng nề không làm sao ngủ ngon giấc được, vì vậy khi tỉnh dậy lúc sáng sớm thấy mọi nơi sự vật lặng yên, tiếng chim hót lẫn hương hoa cũng không mang lại sự dễ chịu bèn ra khỏi lâu các đi tản bộ trong vườn.
Nhưng nàng không tiên liệu được việc sẽ chứng kiến hai người Chu Nguyệt Nhi cùng Chu Nhu Nhi đang đứng đó, thực giống như một hồng một trắng hai đoá kiều hoa. Hai người bọn họ đang ở bên ao hoa sen nuôi cá vàng. Vốn định tránh các nàng, nhưng mà không ngờ Chu Nguyệt Nhi đã thấy nàng trước, vẫy chào một cái, miệng cười khẽ mở: "Nhị phu nhân, chúng ta cùng nhau cho cá ăn!"
Người ta thân thiện, mình mà không đáp lại thật chả ra cái gì, người ta nhiệt tình như vậy, nếu nàng không đến để chào hỏi thì cũng thực khó nói, nên thế nàng đành miễn cưỡng mà đi tới.
Chu Nhu Nhi cũng quay đầu lại, vẻ mặt vạn phần điềm đạm khẽ cười nói: "Muội muội, tới thật sớm a?"
"Tỷ tỷ cũng đến thật sớm a. Lũ cá này vậy mà thực có phúc, mới sáng sớm liền có hai vị mỹ nhân khuynh nước khuynh thành tới thăm!" Vãn Thanh khẽ cừơi nói.
Chu Nhu Nhi vừa nghe vậy liền cười vô cùng kiều diễm: "Ta mang hài tử nên không giống như trước, ngày ăn không ngon, đêm đến lại ngủ không yên, mỗi ngày trời vừa mới sáng liền ngủ không nổi nữa, không thể làm gì hơn là sớm tới đây với lũ cá này, muội muội liệu có hiểu được?"
Nàng nói tuy có vẻ uỷ khuất, nhưng xem vẻ mặt lại thập phần vui vẻ đắc ý, xem ra, có hài tử, dù thế nào cũng rất hạnh phúc a.
"Muội không nên ở đây! Có hai người là tốt rồi!" Vãn Thanh khéo léo từ chối họ. Nàng không có cách nào có thể thích ứng với hai người bọn họ, chung một chỗ, ứng xử dối dối trá trá, thực đúng là việc khiến nàng mệt mỏi nhất, nàng chỉ nên kiếm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, vậy mới tốt
"Dù sao mới sáng sớm cũng không có việc gì mà, chúng ta cùng nhau cho cá ăn được không! Nhị phu nhân!" Chu Nguyệt Nhi vội cầm lấy tay Vãn Thanh, sau đó đem thức ăn cá đặt vào tay nàng.
Vãn Thanh không cách nào cự tuyệt, vì vậy không thể làm khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng nàng.
"Ta quay lại mang thêm chút thức ăn cho cá đến đây, các ngươi cứ ở lại đây a!" Chu Nguyệt Nhi cừơi nói. Vừa xoay người, trên mặt liền hiện lên một hồi ngoan ý, âm ngoan cay độc.
Vãn Thanh vì vậy cùng với Chu Nhu Nhi hai người bắt đầu cùng cho cá ăn. Chu Nhu Nhi mở miệng dương dương tự đắc: "Muội muội a! Không phải ta muốn nói, mấy ngày này ta không thể hầu hạ được phu quân, ngươi trái lại phải thực cố gắng, cố gắng a! Đừng lúc nào cũng không có nổi nửa phần sức lực như vậy!"
"Tỷ tỷ cũng biết muội muội không có chí hướng, không sánh bằng tỷ tỷ, phu quân làm sao có thể để muội muội trong mắt." Vãn Thanh uyển chuyển nói, quả nhiên khiến Chu Nhu Nhi đắc ý.
Kỳ thực nếu như đánh giá cá người Chu Nhu Nhi, nàng tuy rằng vô cùng xấu tính, nhưng dù sao tâm cơ cũng không nặng, bất quá chỉ là miệng lưỡi không được tử tế thôi
Nếu nàng thích đắc ý, cứ cho nàng đắc ý thoải mái, Vãn Thanh cũng không muốn cùng nàng tranh giành tốt xấu, những chuyện như thế này… thật rất vô vị a.
"Ai nha (aizzz J), thiếu thức ăn cho cá rồi, hay là như này, Hồng Thư cô nương, khinh công của ngươi khá, có thể làm phiền ngươi đi lấy một ít không?" Cách đó không xa Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói.
Hồng Thư không thèm nhìn tới nàng, liếc mắt một cái: "Ta phải bảo vệ Nhị phu nhân!". Tuy rằng Gia thích nàng, nhưng Hồng Thư căn bản không coi Nguyệt Nhi ra cái gì, nàng ta, ngoài mặt thì giả bộ hoà nhã tâm địa lại vô cùng độc ác, không biết đang mưu tính chuyện xấu xa gì. Ngay cả trượng phu của mình cũng có thể bán đứng, nói chi là những thứ khác. Cũng chỉ có Gia, rất si tình với nàng nên mới nhắm mắt cho qua như vậy!
Tuy Hồng Thư nàng không có khả năng nhìn người, nhưng nàng có thể thấy được vô cùng rõ ràng, nữ nhân này, từ đầu chí cuối, thực đã muốn hỏng hết rồi!
"Cái này…." Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nguyệt Nhi lúc hồng lúc trắng, mang chút xấu hổ, liền như vậy ngây thơ đứng đằng xa, thoạt nhìn thực giống như Thần Lộ không chịu được gió mưa cùng hoa nhi một loại. (đại ý là giống như hoa không chịu nổi gió mưa =.=")
"Hồng Thư cô nương, ngươi cũng không nên không thức thời như vậy. Nguyệt Nhi biểu tỷ tâm ý đối với phu quân như thế nào ta nghĩ ngươi đi theo Gia hẳn là rõ ràng a! Bất quá nên làm thế nào, trong lòng ngươi thực nên hiểu rõ!" Chu Nguyệt Nhi cố tình lộ vẻ đáng thương, Chu Nhu Nhi trái lại tỏ vẻ bất mãn nhẹ nhàng nói. Nàng là người hiểu ánh mắt người khác, biết Chu Nguyệt Nhi đã lâu, dù sao chính mình cũng còn phải dựa vào nàng.
"Ta chỉ nghe theo lời Gia căn dặn, Gia mời ta làm cái gì thì ta làm cái đó. Hiện tại ta hầu hạ Nhị phu nhân, Nhị phu nhân mời ta làm cái gì thì ta làm cái đó! Người khác, đừng mơ tưởng có thể sai khiến được ta!". Hồng Thư từ trước đến giờ vốn cũng không phải người dễ chọc vào, nghe được lời của Chu Nhu Nhi nói, trực tiếp phản ứng lại, nửa phần tình cảm cũng không lưu.
"Ngươi! Ngươi thật đúng là kiêu ngạo quá mức rồi đó!" Chu Nhu Nhi tức giận thở dốc, nàng vốn mang bầu, than phận hiện tại so với ngày xưa không giống nhau, không ngờ, thứ nô tỳ này vẫn dám không coi nàng ra cái gì, như vậy trách sao không làm nàng nổi giận!
Nhưng Nhu Nhi hiện tại cũng không dám quá phận, bởi vì võ công của Hồng Thư rất cao.
"Nhu Nhi biểu muội, ta tự mình đi lấy cũng được!" Chu Nguyệt Nhi mềm mại nói, thoạt nhìn thực động lòng người. (aizzz, sao ghét 2 chị em nhà này thế, uốn éo ngứa cả mắt, xấu tính không tưởng)
Vì vậy Vãn Thanh đành phải ra mặt: "Hồng Thư, hay ngươi đi lấy vậy!"
Hồng Thư nghe thấy Vãn Thanh nói, bèn đáp: "Phu nhân mời nô tỳ đi lấy, nô tỳ sẽ đi lấy." Dứt lời một cái, Hồng Thư nhẹ nhảy, chạy thẳng về hướng Trà Vũ Các.
"Tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục xem cá đi!" Vãn Thanh nói đến đây mới lại ngồi xuống cho cá ăn.
Chu Nhu Nhi cũng ngồi xuống, nhưng mà trong lòng có chút không hài lòng. Nàng không ngờ bản thân là đại phu nhân đang mang con nối dòng của Gia, lại không có cách nào khiến cho Hồng Thư kia nghe lời, mà Thượng Quan Vãn Thanh chỉ là một tiểu thiếp thất sủng, lại có thể dễ dàng sai bảo nàng, thực khiến trong lòng càng muốn tức giận a!
Nàng càng không hiểu được, Phượng Cô đã không sủng ái Thượng Quan Vãn Thanh như vậy, tại sao lại phái Hồng Thư đi hầu hạ nàng? Nếu nói trên đường đi không có nô tỳ có khả năng hầu hạ,vậy thì từ lúc tới Chiến Thành, nô tỳ nô tài xếp một hàng dài, lại vì sao mà không có thay đổi người? Hồng Thư thiếp thân thị nữ của hắn mà!
Trong lòng càng bực, nắm một nắm thức ăn của cá, liền ném mạnh xuống nước.
Vãn Thanh biết Chu Nhu Nhi rất bất mãn, không nói cái gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục, trong lòng biết chuyện nàng có bầu là chuyện vui vẻ nhất, liền lấy chuyện này ra nói: "Tỷ tỷ có thai con nối dòng của Gia, nếu sinh ra, ắt là trưởng tử của Phượng gia a: Thân phận địa vị thật tốt! Vãn Thanh thật đúng là vô cùng ngưỡng mộ!"
"Ân, đương nhiên là vậy!" Cũng may Chu Nhu Nhi tâm cơ không nặng, vừa nghe mấy lời Vãn Thanh nói, trong lòng cũng thoải mái lên rất nhiều, trên mặt âm chuyển nhiều mây, nở nụ cười.
"Muội muội cũng không cần quá hâm mộ như vậy, sớm muộn gì, cũng đến lượt ngươi có hài tử thôi". Chu Nhu Nhi cười nói, nhưng trong lòng lạnh lung cừơi thầm, kẻ chưa từng được thị tẩm như ngươi, có thể có hài tử kiểu gì chứ?!
Thật sự là hâm mộ nàng sao?
Vãn Thanh nhìn bộ dáng Chu Nhu Nhi, lại cảm khái. Nàng nếu là hâm mộ thật sự, đã sớm mang hài tử trong bụng đi tìm Phượng Cô, nếu hắn không chịu nhân thì lấy máu nhận thân, hỏi hắn còn cách nào chối cãi.
Nhưng nàng cũng sợ nhất điều này, Chu Nhu Nhi được sủng ái hết sức, nàng không muốn được sủng ái kiểu đó. Cái nàng muốn, là toàn tâm toàn ý, tình đầu ý hợp, vợ chồng hoà hợp, mà không phải là dùng dung mạo xinh đẹp hay tiểu hài tử mà bồi đắp sủng ái.
"Hy vọng là như vậy!" Nàng nhàn nhạt đáp lại. Nhìn nước ao trong xanh, lá sen đã muốn mở được cả khoảng lớn, giống như một cái bàn, nổi trên mặt nước.
Chẳng đến hai tháng, là có thể thấy được một hồ đầy hoa sen, còn có đài sen thơm ngát, cảnh đẹp nhân gian, đáng tiếc là khi đó, chỉ sợ nàng không thể chứng kiến …
Chu Nhu Nhi thấy Vãn Thanh đột nhiên trầm tư, vì vậy lại ào ào nói: "Ôi, có thai như vậy quả thực không được thoải mái a, vừa ngồi một chút mà xương sống tựa như vô lực a!" Vừa nói, nàng nhẹ ngàng đỡ lưng chậm rãi đứng dậy.
Vãn Thanh thuận tay đỡ lấy nàng: "Tỷ tỷ trái nên cẩn thận một chút a, có thai mọi việc đều nên cẩn thận!"
"Ân, muội muội nói …" Một chữ còn chưa nói ra, Chu Nhu Nhi đột nhiên như con diều rớt xuống, lảo đạo một đoạn, rơi thẳng xuống ao sen.
Vãn Thanh bị doạ hoảng sợ, đang định dung sức kéo nàng lên, nàng đã rơi luôn xuống hồ.
Chỉ nghe thấy tiếng nước bùm một cái, rồi bọt nước bắn lên tung tóe đầy mặt Vãn Thanh. Nàng thực hoảng sợ, đáng tiếc là nàng không biết bơi, có muốn nhảy xuống cứu người cũng không cách nào, đành phải hô lớn "Người đâu! Mau tới đây! Đại phu nhân rơi xuống ao sen rồi!"
Chu Nhu Nhi ra sức vẫy vùng hai tay dưới nước, lúc chìm lúc nổi hô "Cứu mạng ….. Cứu …. mạng..."
Vãn Thanh đưa tay định kéo nàng lên, nhưng lại phát hiện Chu Nhu Nhi càng lúc chìm càng xa, tay nàng căn bản là với không tới. Cả người nàng đều nằm ở trên mặt đất mà vẫn với không tới.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ mau nắm lấy tay của ta!" Vãn Thanh vất vả nói, nhìn thấy Chu Nhu Nhi giãy dụa trong nước thì sớm đã mất tinh thần, hốc mắt cũng đỏ.
"Cứu... Cứu ta..." Chu Nhu Nhi với một tay lên, lại với không tới mà cả người lại chìm xuống.
"Tỷ tỷ!" Vãn Thanh đột nhiên hô lớn, suy nghĩ của nàng dồn vào Chu Nhu Nhi đang chìm trong nháy mắt, giống như thể lặn xuống vậy.
Cảm giác khi thấy một sinh mệnh biến mất, quá mức đáng sợ!
May là lúc này thị vệ đi tuần nghe tiếng mà đến, nhảy bùm xuống cuối cùng cũng cứu được Chu Nhu Nhi.
Lúc này Chu Nhu Nhi đã ngất đi, mọi người vội vàng mời đại phu, ngay cả Phượng Cô cũng kịp thời chạy đến.
Hắn đi tới ngoài cửa, thấy vẻ mặt thất thần lạc phách của Vãn Thanh thì cũng lạnh lùng bỏ đi, quay sang phía Chu Nguyệt Nhi đang giàn dụa nước mắt nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cô... muội muội Nhu Nhi nàng... nàng... nàng rơi xuống ao!" Chu Nguyệt Nhi nói xong một câu lại nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt. Thoạt nhìn, thương tâm vô cùng.
"Sẽ không có việc gì đâu." Phượng Cô nhẹ nhàng ôm lấy Chu Nguyệt Nhi, đưa tay vỗ về lưng nàng an ủi: "Đừng lo lắng, đại phu không phải cũng đã đến xem nàng rồi sao?"
"Ân... Nhưng mà ta sợ..." Giọng Chu Nguyệt Nhi vốn mềm mại nhẹ nhàng, lúc này nước mắt nước mũi như vậy mà nói, thật là nghe làm kẻ khác đau lòng.
"Không cần phải sợ, để ta vào xem." Phượng Cô nói, trên mặt cũng mang theo tia lo lắng, hóa ra, hắn cũng không đến mức hờ hững lạnh lùng không chút cảm động.
Gió nhè nhẹ thổi, mây chậm rãi tản đi, mặt trời chói lọi ngay giữa không trung. Giờ đã vào hạ nên ánh mặt trời mang theo một luồng hơi nóng rừng rực. Nếu như đứng lâu chỉ cảm thấy da tay xuất hiện sự đau đớn bỏng rát.
Mồ hôi từng giọt từng giọt theo sống lưng chậm rãi chảy giọt xuống, áo lót dính bết vào người cả mảng lớn.
Trời lúc này thực càng ngày càng nóng hơn làm cho người ta trong lòng có chút khó mà chịu được.
Có lẽ vì đang mang bầu nên đứng chưa tới một canh giờ như vậy mà đã có cảm giác không chịu nổi.
Nhìn đám nô tì vừa vào lại ra, một lúc mang nước lát sau bưng thuốc, có điều chưa được một canh giờ mà đã liên tục mang thuốc lên hai lần.
Chỉ là rơi xuống ao mà thôi, vì sao lại khám bệnh đến một canh giờ cũng không có kết quả? Hơn nữa, không ngờ lại còn mời hai bà đỡ đẻ đi vào, lại còn lệnh cho người chuẩn bị một thùng nước nóng…
Chẳng lẽ là… Vãn Thanh không dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Có cảm giác sầu não tràn ra toàn thân, Chu Nhu Nhi vẫn coi trọng sinh mệnh đứa con trong bụng, nếu như lại không giữ được, chỉ sợ sẽ rất đau lòng…
Hồng Thư đứng ở một bên, thấy phu nhân đã đổ mồ hôi đầm đìa, vì vậy khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi! Đứng ngoài trời lâu không tốt đâu, đợi lát nữa khi đại phu ra thì nô tỳ sẽ gọi người."
Vãn Thanh lắc đầu: "Không có việc gì, ta chờ ở chỗ này".
Phượng Cô cũng đã vào hồi lâu, như thế nào cũng không thấy ra? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng lo lắng không thôi. Mặc dù nàng cùng Chu Nhu Nhi không quen biết, thậm chí quan hệ căn bản là không tốt, nhưng mà, dù sao đó cũng là một sinh mạng, một sinh mạng còn nhỏ, nàng không cách nào ngồi yên không quan tâm đến.
Chu Nguyệt Nhi đã khóc đến hai mắt đỏ bừng, gương mặt xinh xắn mà quyến rũ giờ lộ vẻ tiều tụy.
Nàng thì thào tự trách "Nhu Nhi muội muội đừng có việc! Đều tại ta, không có chuyện gì lại rủ nàng đi câu!"
Vãn Thanh kỳ thật bây giờ mới cảm thấy thập phần kỳ quái, bởi vì việc ngã xuống ao vừa rồi quá mức khó hiểu..
Nàng lúc ấy tuy chỉ là dìu nhẹ Chu Nhu Nhi, nhưng, rõ ràng sau khi nàng đứng dậy mặc dù thấy lưng mỏi không có sức, nhưng vẫn đứng rất vững không có cảm giác loạng choạng, vì sao sau khi đứng lên đột nhiên cả người ngã thẳng xuống nước?
Giống như bị người ta đẩy từ sau lưng.
Nhưng, lại cảm giác là không thể, bởi vì lúc ấy, chỉ có nàng cùng thị tỳ khác ở bên người Nhu Nhi. Nếu như nói là thị tỳ kia thì cũng rất khó, bởi vì nàng ấy cũng chỉ là đỡ một tay chủ nhân. Nếu muốn đẩy Chu Nhu Nhi xuống, tất là phải có động tác rõ rệt. Nhưng nàng lúc ấy mặc dù rất nhanh vẫn có khả năng nhớ lại coi như rõ ràng. Thị tỳ đó lúc ấy căn bản không có hành động gì, lúc ấy Chu Nhu Nhi lảo đảo, nàng cũng chỉ là kéo đầu ngón tay chủ nhân cho nên mới không giữ được.
Cho nên nói, thị tỳ kia cũng là không thể.
Như vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra đây?
Có lẽ chỉ có Chu Nhu Nhi mới biết.
Vãn Thanh kỳ thật trong lòng đã lo lắng đến một vấn đề, chỉ sợ có người muốn một hòn đá hạ hai con chim, mượn đao giết người.
Lúc ấy nàng đứng ở bên người Chu Nhu Nhi, Chu Nhu Nhi nếu là có gặp chuyện không may thì nàng là kẻ hiềm nghi lớn nhất. Hơn nữa tiểu thiếp không được sủng ái mưu hại chính thất đang mang bầu, chuyện rất dễ hiểu. Một chiêu này, nếu như thật sự là có người cố tình làm thì thật là thủ đoạn rất cao minh.
Rốt cục, cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, bốn năm đại phu nối đuôi nhau đi ra, nhưng bộ dáng ai nấy đều ủ rũ.
Chu Nguyệt Nhi là người đầu tiên đi tới kéo tay một người trong số các đại phu, vội vàng hỏi han: "Đại phu, thế nào? Thế nào rồi?"
Đại phu kia lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: "Ai..." Giọng điệu đầy thất vọng, lại còn nói không nên lời.
Một đại phu khác bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng thân thể Phượng phu nhân vốn đã vô cùng yếu ớt, thai vị lại không ổn định, vốn là cái thai nhi này đã khó giữ. Lúc này rơi xuống nước, sặc nước, lại ngất lâu, mặc dù người thì không việc gì, đáng tiếc cái thai trong bụng không cách nào giữ được".
"Phu nhân hiện tại thế nào? Thế nào rồi?!" Chu Nguyệt Nhi khẩn trương kéo áo đại phu hỏi.
Đại phu lại nói tiếp: "Đã cho uống thuốc kích thích đẻ non, trước hết không thể giữ đứa bé lại, không còn khả năng giữ được nữa rồi. Chủ yếu phải bồi bổ thân thể, thân thể khỏe mạnh thì cái gì cũng tốt. Vừa rồi không chỉ cho uống thuốc chữa bệnh mà cho uống cả thuốc bổ, trợ giúp thân thể khỏe mạnh để sau này lại có thể mang thai. Sau khi Phượng phu nhân tỉnh lại có thể ăn, bởi vì nàng vừa mới gặp chuyện thập phần kích động nên đã cho dung thuốc ngủ, hiện tại đã ngủ rồi, chỉ sợ tới nửa đêm mới có thể tỉnh lại."
"Cái gì! Hài tử đã không còn? Nhu Nhi muội muội làm sao chịu đựng được, đứa nhỏ này là sinh mạng của nàng!" Chu Nguyệt Nhi rũ xuống tại chỗ, lệ rơi đầy mặt, xem ra đau khổ vạn phần.
Phượng Cô lúc này đi ra, sắc mặt cũng thực khó coi, thấy Chu Nguyệt Nhi nằm gục ở trên mặt đất, vì vậy đi tới đỡ nàng lên "Nguyệt Nhi, nàng cũng đừng quá thương tâm, người không có làm sao là tốt rồi!"
"Ta làm sao có thể không thương tâm đây! Đều tại ta! Nếu không phải ta đề nghị muốn câu cá, thì nàng cũng sẽ không đi câu. Nếu không đi câu thì cũng sẽ không đứng ở bên cạnh ao, không đứng ở bên cạnh ao thì làm sao có thể rơi xuống nước đây! Đều tại ta! Đều tại ta..." Chu Nguyệt Nhi vừa nói vừa xé quần áo mình, tự giận dỗi trách móc mà khóc lóc. (bực quá a, càng đọc càng ức chế…)
Phượng Cô trên mặt lộ vẻ đau xót kéo tay nàng: "Nguyệt Nhi, nghe nào! Việc này cùng nàng không quan hệ! Chuyện này, nếu như là ngoài ý muốn thì tốt, nếu như là có người có ý định mà làm, thì ta sẽ vì muội muội của nàng bắt kẻ đó trả giá thích đáng!"
Phượng Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vãn Thanh chăm chú.
Ánh mắt này của hắn là có ý tứ gì? Hoài nghi là nàng đẩy Chu Nhu Nhi xuống nước?
Thật nực cười!
Ánh mắt Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng, nếu đã biết kết quả thì nàng cũng không cần ở đây thêm, vì vậy mang theo Hồng Thư liền muốn rời đi.
Giọng nói độc ác của Phượng Cô vang lên "Rốt cuộc là chuyện này xảy ra thế nào, lúc ấy ngươi ở bên cạnh, hẳn là ngươi rõ ràng nhất!" (người có đâu óc không ai hạ thủ khơi khơi như vậy ah, phải dàn dựng chứng cớ ngoại phạm chứ)
"Gia muốn hỏi cái gì có thể trực tiếp hỏi, Vãn Thanh biết gì thì nói ấy" Vãn Thanh quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt, như hàm chứa băng giá mùa đông mà nhìn Phượng Cô nói dứt khoát.
"Cô! Nhu Nhi muội muội còn chưa tỉnh lại, đợi sau khi tỉnh lại thì hỏi rõ đi! Nguyệt Nhi cảm giác được Nhị phu nhân quyết không phải là loại người lòng dạ độc ác!" Chu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.
Vai chính diện lòng dạ tốt nàng ý diễn hết phần mọi người. (Đến đây hết kiên nhẫn vs chị em nhà này)
"Được rồi! Tạm thời nghe lời nàng, chờ chút nữa khi Nhu Nhi tỉnh lại sẽ hỏi mọi thứ rõ ràng. Nếu không có gì thì tốt, nếu có gì ra sẽ giúp nàng toại nguyện!" Phượng Cô lạnh lùng quát.
Vãn Thanh quay người đi mà cảm thấy khắp người chua xót đắng cay, nhưng trong lòng cũng coi như được giải thoát. Hắn càng hận thì nàng mới càng có thể kiên định với quyết tâm rời đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Như vậy cũng tốt!
Như vậy cũng tốt!
Nhẹ nhàng quay người lại, ngữ khí lướt nhẹ mà lạnh lẽo: "Công bằng đúng sai tại lòng người, trắng đen tự có kết luận, ai là người sai, đợi tỷ tỷ sau khi tỉnh lại tự nhiên sẽ rõ ràng."
Bình luận
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 118
- Chương 116
- Chương 114
- Chương 112
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 2
- Chương 1