chương 84/ 211

Vãn Thanh đi rồi, tiếng Chu Nguyệt Nhi nhu nhược mà ngọt nhuyễn trong thư phòng vang lên: "Ta làm như vậy thật sự không có việc gì sao?" Cặp mắt trong suốt lộ vẻ lo lắng.

Phượng Cô vẻ mặt thương tiếc: "Không có việc gì, Nguyệt Nhi, nàng không việc gì phải lo lắng những chuyện này! Hắn như thế đối với nàng, hoàn toàn không hiểu được thứ gì là quý báu đáng trân trọng, nam tử như hắn nàng không phải mềm lòng!"

"Nhưng đã là vợ chồng với nhau, mặc dù hắn đối với ta không tốt, nhưng ta làm điều bất nghĩa với hắn, ta cũng không phải là nữ nhân tốt đẹp gì!" Chu Nguyệt Nhi thấp giọng nói, vừa nói vừa ổ lên khóc.

"Hắn đối xử như thế với nàng thì làm sao có thể nói nàng bất nghĩa được!" Phượng Cô lạnh lùng quát, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Nàng luôn thiện lương cho nên mới bị người ta khi dễ như vậy." (ọe, thiện lương nhà chị í á….)

Trong mắt Chu Nguyệt Nhi hiện lên một tia đắc ý nhưng ngay lập tức khoác lại bộ mặt thiện lương vô cùng khổ sở, vô tội: "Dù sao cũng là phu thê, từng ấy năm bên nhau, mặc dù hắn đối xử với ta như thế không đúng, nhưng chúng ta là vợ chồng, ta làm như vậy…"

Chu Nguyệt Nhi lớn tiếng khóc nức nở. Thoạt nhìn, nàng đúng là một người thiện lương vô tội đáng thương.

"Nàng không nên tự trách bản thân, ta không muốn làm cho nàng có cảm giác day dứt này, chuyện này coi như kết thúc đi!" Phượng Cô nói, nhìn bộ dạng của Nguyệt Nhi nhu nhược khiến lòng hắn chùng xuống.

Không muốn nghĩ nàng sẽ làm chuyện này, bởi vì hắn sẽ tự tay làm. Hắn có thể tự đánh đổ được Mộ Dung Kiềm không cần mượn tay người khác, chẳng qua là thời gian ngắn hay dài thôi.

"Nếu sự việc đã tới nước này, cũng chẳng còn biết hi vọng thế nào, ta trong lòng cảm giác rất khổ sở, dù sao cũng có một đoạn trường vợ chồng với nhau, tại sao lại khiến cho lòng người sầu não đến vậy." Chu Nguyệt Nhi khẽ kéo tay áo lên chấm nước mắt.

Sau đó khẽ quay người lại: "Đêm cũng đã khuya, người hãy đi ngủ đi!" Nói xong không chút do dự liền đi ra phòng bên.

"Nguyệt Nhi…" Phượng Cô hô lên 1 tiếng.

Chu Nguyệt Nhi lúc này đã đi đến cửa liền xoay người một cái, mỉm cười xinh đẹp như đóa hoa trong ánh nến: "Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Nàng ta những tưởng hắn muốn gọi nàng lưu lại, ngờ đâu chỉ thấy hắn lắc đầu: "Không có việc gì, ngươi đi đi!" Trong tim hắn, cũng không hiểu lại rốt cục tại sao hắn lại làm thế.

Hắn không phải một mực hi vọng Nguyệt Nhi tới sao? Nhưng tại sao, hôm nay sắp chiếm được hắn lại không có chút cảm giác phấn khích nào chứ?

Trong lòng hắn có điểm không hài lòng, khó chịu đứng lên. Hắn phát hiện, hắn đã lâu không còn nằm mộng thấy Nguyệt Nhi, trong đầu, hình bóng khuynh thành kia cũng đang dần dần phai mờ đi.

Mặc dù Phượng Cô không có lưu nàng lại nhưng khi đi ra ngoài cửa, Chu Nguyệt nhi khóe miệng nhếch lên một nụ cười man trá.

Phượng Cô chính là thích người có hiền lương, mềm mại như nàng vừa thể hiện. Chính vì thế nàng phải thể hiện một Chu Nguyệt Nhi thiện lương, dịu dàng. Mặc dù ngụy trang như thế trong lòng vô cùng khổ cực, nhưng là so với sự khống chế định đoạt của Mộ Dung Kiềm, còn tốt hơn gấp trăm lần.

Không nghĩ ra rằng Phượng Cô lại có tình như thế, lần này gặp lại hắn khiến nàng hạ quyết tâm. Ban đầu tự trách rằng bản thân mình không có mắt, mới có thể rời Phượng Cô mà gả cho Mộ Dung Kiềm.

Phượng Cô chẳng những càng lúc càng tuấn tú, rất xứng đôi với nàng, mà hắn còn cuồng si vì nàng, cho dù nàng đã gả cho Mộ Dung Kiềm, tình cảm vẫn như cũ. Hơn nữa, ngày hôm nay, tài lực của hắn vang danh giang hồ, còn bao trùm cả Mộ Dung Kiềm. Nam tử như vậy, trên đời này đâu nhiều!

Nhìn lại Mộ Dung Kiềm kia, bản chất cáo già giảo hoạt, hắn căn bản không phải là người! Hắn hoàn toàn không phải là người nàng thích.

Nàng sống cạnh hắn cuối cùng cũng hối hận, nàng không thể nào dự đoán đợc, ban đàu, hắn tận tậm tiếp cận nàng, trêu chọc nàng, lấy nàng chẳng qua chỉ là một âm mưu mà thôi, chẳng qua là hắn dùng nàng để mời chào những nhân sĩ giang hô mà thôi, nàng chỉ là một công cụ của hắn!

Mỗi lần hắn chiêu mộ nhân sĩ đều là mang sắc đẹp của nàng đi dụ dỗ họ, nàng phải giả vờ nói cười, nhưng cái cảm giác này thật đáng kinh tởm! Nàng dù thế nào cũng là một mỹ nữ khuynh thành, dù gì cũng là thê của hắn, vậy mà chỉ là nước cờ để cho hắn kéo bè kéo cánh, thật là một chuyện hạ nhục bản thân.

Chỉ hận hắn trong giang hồ có một địa vị quá vững chắc, nàng mặc dù biết rõ bộ mặt thật của hắn nhưng lại không thể phàn kháng. Lần này, Phượng Cô đến, cho nàng một cơ hội. Nàng vô luận thế nào cũng phải nhân cơ hội này rời hắn đi, rồi sau đó diệt trừ hắn, tuyệt đối không để hắn có cơ hội thoát.

Nàng ngoan độc nghĩ, một nắm lá cây trong tay bị nàng hung hăng miết thành vụn phấn, nước xanh thẫm chảy ra khiến cánh tay thanh tú trắng nõn cũng bị đổi màu.

Lúc này, Phượng Cô đứng trong đêm gió lạnh cũng đầy nghi hoặc.

Nhìn Chu Nguyệt Nhi đi ra, hắn chậm rãi bước theo, chậm rãi hướng về phía hậu viện.

Một thân hắc y, thân thể cao lớn thong dong trong bóng đêm. Hậu viện đủ các loài hoa, dù cho đã đêm khuya nhưng vẫn còn nghe được mùi hương nhàn nhạt thơm lành.

Hắn không biết vì đâu, đột nhiên lại nghị tới khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quật cường kia, đôi mắt trong veo kiên định, có lúc lại lạnh lùng vô cùng…

Hắn khẽ nhăn mày cười một tiếng, trong đầu hắn không hiểu sao hình ảnh ấy mỗi ngày lại lớn lên, luôn thường trực trong đầu.

Lòng Phượng Cô tràn đầy nghi hoặc.

Nguyệt Nhi đúng là thiện lương, nhưng cũng là một nước cờ, tuy nhiên những tình cảm thắm thiết xưa kia, không hiểu sao lần này gặp lại đã dần dần phai nhạt.

Hắn thậm chí phải rất cố gắng mới có thể giữ được cái vẻ si tình ấy.

Có lẽ là năm tháng đã làm nhạt nhòa mọi thứ. Cuối cùng tình cảm mãnh liệt cũng đến lúc phai mờ. Lúc này hắn nghĩ, đó chính là đáp án.

Nhưng Phượng Cô vẫn cứ cố làm bản thân tin rằng vẫn còn yêu Nguyệt Nhi. Dù sao, đã từng yêu, sẽ không dễ dàng biến mất được. (tâm trạng anh này cứ bà lằng nhằng T_T)

Qua hai ngày yến hội, Vãn Thanh mới cảm giác được hai ngày bình thản qua, Phượng Cô mỗi ngày đều ra ngoài có việc, hơn nữa đêm mới về, Chu Nguyệt Nhi, Chu Nhu Nhi hai người này hằng ngày tụ chung một chỗ mà nói chuyện phiếm với nhau.

Bản thân Vãn Thanh cũng ở yên trong Trà Hương Các, yên tĩnh luyện chữ, tu tâm tĩnh khí.

Chiều nay, Vãn Thanh cảm giác vô cùng buồn ngủ vì vậy mới sập tối liền đi ngủ.

Đang mơ hồ ngủ đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người huyên náo.

Tựa hồ là có kẻ trộm tới, lòng nàng lập tức nôi lên cảm giác lo sợ, mấy ngày nay, Phượng Vũ tăng cường canh gác, nàng nghĩ rằng có việc gì đó.

Mà thời gian rồi vừa vặn lại có Mộ Dung Kiềm đến tham gia dự tiệc.

Nàng không còn lo lắng nữa, có Mộ Dung Kiềm đến, có khả năng là Tà Phong cũng đến rồi.

Nghĩ đến đây, nàng không ngủ được nữa, đứng lên cầm áo choàng khoác lên sau đó đi tới mở cửa.

Vãn Thanh tháy xa xa có ánh nến sáng rực, tiếng người hô hoán kẻ trộm. Ngẫm lại ngay cả là Tà Phong cũng khó chạy khỏi đám người đó, bất đắc dĩ khép cửa lại.

Đang lúc này, xa xa một bóng đen ùa tới, hướng về phía nàng, một thân hắc ý linh hoạt.

Lại gần chút nữa, nhìn kĩ thì đúng là Tà Phong!

Vãn Thanh trong lòng quýnh lên, mở cửa lớn một tiếng "Rầm!"

Tà Phong nghe được âm thanh, xoay người lại, nhìn thấy nàng, liền nhảy vào trong phòng, Vãn Thanh vội vàng đóng cửa lại.

Nàng khẽ trách: "Ngươi thật là hồ nháo!"

"Cái gì hồ nháo! Lần này là bởi vì Phượng Cô phái người canh gác dữ quá, nếu không làm sao có thể tróc ta tới đây được!" Mặt Tà Phong cơ hồ lửa giận: "Đều do hắn…"

Vãn Thanh thấy hắn giận dữ, liền trừng mắt: "Lúc này ngươi còn có thời gian giải sầu sao, không mau trốn đi!"

Vãn Thanh trong lòng vừa bực vừa buồn cười, hắn như thế nào không biết tình cảnh hắn lúc này! Đến lúc này còn có thể nhốn nháo như thế.

"Ta đây không sợ bọn chúng. Cùng lắm thì làm một hồi, cũng đúng lúc ta đang tức giận, cần chỗ phát hỏa!" Tà Phong tràn đầy ngạo khí, làm bộ ngang tàn.

Vãn Thanh trừng mắt: "Tốt lắm! Biết ngươi lợi hại rồi, bất quá làm phiền ngươi trốn đi được không, coi như là giúp ta, biết chưa?"

"Ân" Tà Phong than thở một tiếng, nhanh chóng trốn vào dưới giường.

Trước khi trốn, tuấn nhan kia còn không quên trêu chọc nàng một phen: "Oa, đồ của mỹ nhân cũng thật giống mỹ nhân, cả dưới giường cũng thơm như mỹ nhân vậy."

"Ba hoa!" Vãn Thanh bị hắn chọc, không nhịn được nở nụ cười.

Sau đó cởi áo choàng, chậm rãi mở cửa.

Thời gian vừa vặn, lúc này những thị vệ vừa đuổi kịp tới. Vãn Thanh cố tình làm bộ không biết chuện, bàn tay trắng nõn che miệng giả vờ ngáp ngủ, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ, hỏi: "Có chuyện gì mà nửa đêm ồn ào vậy?"

Thị vệ nhìn tả hữu đôi bên, không dám nói thẳng, chỉ dám thưa: "Vừa mới có kẻ trộm xông vào trong phủ, chúng nô tài đang đuổi theo!"

Vãn Thanh đối với bọn hắn không thèm để ý, bọn họ cũng không dám làm gì, nàng yên tâm hơn, ít nhất nàng cũng có thể đưa bọn họ rời khỏi đây.

"Cái gì? Có kẻ trộm? » Vãn Thanh cố tình kinh ngạc mở to 2 mắt, nhìn thẳng bọn thị vệ chăm chú hỏi: « Kẻ trộm này thật càn rỡ, dám đến cả nơi này làm càn sao, các người mau đuổi theo, giết ngay hắn để răn trăm kẻ khác! Ta ghét nhất là những kẻ trộm như vậy. »

« Phu nhân yên tâm, chúng nô tài sẽ bắt tên trộm kia về! » Thị vệ ôm kiếm trả lời, vẻ mặt trịnh trọng.

Vãn Thanh đạm tiếu, giả giả không biết, nói: « Làm phiền các ngươi bắt hắn! Nhất định phải bắt được tặc nhan! Tặc nhân kia có mục đích gì chứ? »

« Thuộc hạ hiện thời chưa biết được mục đích của hắn, đợi sau khi bắt được sẽ thẩm vấn! » Một thị vệ trịnh trọng đáp.

« Ân, vậy các ngươi mau chóng đuổi theo đi! Có các ngươi canh chừng, ta cũng an tâm hơn nhiều! » Vãn Thanh nói cười tiễn họ, cho đến khi đám thị vệ chạy hết đi nàng mới chậm rãi đóng cửa lại.

Quay người lại, Tà Phong đã đứng trước mặt nàng, trên mặt miếng vải đen đã kéo ra, lộ ra nụ cười đắc ý của hắn.

Vãn Thanh một thân đổ mồ hôi lạnh, thình lình nhìn thấy hắn như thế, bị dọa cho hoảng sợ, mặt thất sắc: « Ngươi muốn hù chết ta a! »

« Ta có hù dọa người nào, thì cũng sẽ không dọa ngươi đâu. » Tà Phong xoay người ngồi xuống phía đầu giường, cười cười nói. Kỳ thật, hắn muốn trốn chạy dễ như trở bàn tay, nhưng khi gặp nàng, hắn đã đổi ý, không trốn nữa.

Không biết là vì sao, chỉ đơn giản hắn muốn nói vài câu với nàng, như thế cũng đã đủ thỏa mãn.

Mấy ngày qua, hắn một mực muốn tìm tới nàng, nhưng chỉ sợ bị người trong Phượng Vũ lâu phát hiện.

Hắn thì không sao cả, chỉ sợ nàng lại bị cái tên Vương bát đản – Phượng Cô kia hãm hại.

« Ngươi không phải dọa ta 2 lần liên tục rồi đấy sao! » Vãn Thanh tức giận quát, rồi sau đó lại hỏi: « Ngươi chạy tới chỗ này làm gì? Muốn trộm, ngươi đi Phượng Vũ Cửu Thiên chẳng phải lắm thứ đáng giá hơn sao? »

Vãn Thanh cố ý nói, kỳ thực nàng sớm nghĩ hắn không phải vì ăn trộm mà đến, mà là Mộ Dung Kiềm mời hắn đến có chuyện.

« Cái tên Vương bát đản Phượng Cô kia, hắn trộm của Mộ Dung đại cả một quyển bí kíp võ công, ta đến đây lấy lại. » Tà Phong lửa giận ngút trời nói, miệng đầy mùi thuốc súng.

Vãn Thanh rót chén trà cho hắn, hắn không thèm nhìn tới một cái, uống hết sạch, sao đó tức giận gào thét: « Qua nhiên ta sơ ý, để cho bọn họ không coi ta ra gì, dám trộm đồ của Mộ Dung đại ca, nếu ta không kịp lấ về, phen này e rằng không chịu nổi ác khẩu! »

May là hắn tức giận nhưng vẫn biết khống chế âm lượng, không đến mức để cho toàn bộ lâu các nghe thấy được.

Vãn Thanh vẻ mặt bình tĩnh nói: « Bí kíp là thứ gì? »

« Một chiều kia, Mộ Dung đại ca vừa rời trang, trong trang liền có chyện, ta tức muốn chết! Cho nên mới muốn ta đến đây lấy lại! » nhìn bộ dáng hắn không phải vì bí kíp của Mộ Dung Kiềm, mà sợ rằng bản thân mình là thần trộm, chuyên đi trộm đồ mà giờ đồ mình coi lại bị trộm đi, cảm giác thật là mất mặt quá đi!

Vãn Thanh trong lòng không khỏi bật cười, nhưng cũng không dám thành tiếng, sợ làm cho hắn tức giận không thôi.

« Ngươi như vậy thật mù quáng quá đi, Phượng Cô đã có chủ đích muốn trộm, thì sẽ cất giữ cẩn mật ở một nơi, không dễ dàng tìm được, hơn nữa hôm nay Phượng Vũ lâu canh gác vô cùng nghiêm mật, không hề có chút khả năng nào là ngươi sẽ thuận lợi trộm. » Vãn Thanh khuyên nhủ.

Tà Phong vẫn không nghe: « Cho dù khó khăn cũng không thể làm khó thần trộm Tà Phong ta, ta không tin, ta lại không lấylại được bí kíp kia. »

Nhìn vẻ mặt hắn đầy tự tin, Vãn Thanh trong lòng cũng ngầm đánh giá.

Chỉ sợ là Mộ Dung Kiềm bịa chuyện, làm gì có chuyện để mất bí kíp võ công như vậy.

Mặc dù người trong võ lâm phần lớn đều nghĩ bí kíp võ công sánh ngang với vàng bạc, châu báu. Quyền lợi, địa vị, nhưng tính mạng vẫn là trọng yếu, nàng nghĩ, Phượng Cô là người không phải như thế.

Mặc dù nàng chưa bao giờ thấy hắn cùng người khác quyết đâu nhưng nàng biết, võ công của hắn sâu không lường được, không cần đến một quyển bí kíp đi trộm như vậy.

Hơn nữa, nếu chỉ là một quyển bí kíp, Mộ Dung Kiềm cũng không đến mức nghe sắc thay đổi sắc mặt như thế.

Bất quá chuyện này, có lẽ Tà Phong cũng không tin, nhưng hắn chịu ân tình của Mộ Dung Kiềm, sớm đã cam tâm vì Mộ Dung Kiềm.

« Trộm đồ chắc chắn là rất nóng lòng rồi, nhưng không được rồi. Hôm nay, Phượng Cô cảnh giới rất cao, chỉ sợ việc ngươi muốn làm không dễ! » Vãn Thanh trấn tĩnh, chăm chú nhìn Tà Phong.

Tà Phong biết rõ đạo lý này, nhưng chính là hắn nuốt không trôi lửa giận kia.

« Tốt lắm! » Vãn Thanh đương nhiên nhìn ra tâm tư hắn, vì vậy tiếp tục khuyên nhủ: « Ngươi chỉ là thần trộm, không phải thần thủ, chỉ am hiểu chuyện đi trộm, việc kia còn chưa rõ ràng a.! »

« Ta… Cái tên Phượng Cô này, ta càng lúc càng hạn hắn, thật sự căm hận không thể giết hắn thành 8 mảnh. » Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Liền sau đó nét mặt liền đổi, vẻ mặt vui đùa: « Không nói hắn nữa, nói tới cái tên Vương bát đản ta lại tức giận, hắn đối với ngươi như vậy, giết hắn ngàn lần cũng không giải được hận. »

« Tốt lắm! Ngươi đừng nói tới hắn nữa là được… » Vãn Thanh nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng một hồi ấm áp, vui vẻ.

Một người quan tâm như vậy thì sao không cảm động chứ.

« Không nói, không nói! » Tà Phong bĩu môi rồi cười: « Thanh nhi, ngươi bộ dạng lúc nãy lừa gạt thật sự rất tốt a, ta không nghĩ ngươi có thể làm được như vậy đâu! » Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

« Cái gì là giỏi ư? » Vãn Thanh tức giận hỏi, tên Tà Phong này, sao lại nói những lời khiến nàng khó chịu đến thế: « Còn không phải là vì ngươi sao, nếu không vì ngươi ta sao phải mắc tội nói dối! »

« Ta biết Thanh nhi rất tốt với ta mà. » Tà Phong làm nũng.

« Ngươi a! Đồ ba hoa!" Vãn Thanh cười một tiếng, mỉm cười với hắn, không hiểu được bộ dạng lúc này của hắn nữa.

Nói những lời buồn nôn như thế mà hắn không chút xấu hổ a!

Nàng thì đã xấu hổ muốn chết rồi!

"Chẳng nhẽ Thanh nhi không thật tâm tốt với ta sao?" Hắn nháy mắt, cố tình tạo vẻ đáng thương.

Bộ dạng kia trông đáng buồn cười hơn đáng thương!

Vãn Thanh không khỏi bật cười một tiếng.

"Xem đi! Ngươi nên cười nhiều hơn nữa, mỗi lần ta thấy ngươi cười, vẻ mặt ngào ngạt niềm vui, khóe miệng hé mở, thoạt nhìn làm người ta thật động lòng. Nữ tử nên cười nhiều một chút, như vậy mới có thể giữ gìn vẻ thanh xuân lâu dài được!" Hắn nói, chăm chú quan sát nàng, có vẻ đau lòng.

Bất quá, vài giây sau đã lại hồi phục vẻ cười đùa.

Hắn không muốn lộ ra tình cảm, sợ làm Vãn Thanh sợ hãi, cũng sợ nàng gặp khó khăn, sau này sợ khó gặp mặt vì xấu hổ.

"Ta sẽ cười nhiều hơn, ít nhất, thấy hiệp sĩ Tà Phong cũng đã buồn cười rồi!" Vãn Thanh cười sáng rực, mặt vui vẻ. Đối với vẻ mặt vừa rồi của hắn, chỉ có thể làm như không thấy mới có thể khiến sự xấu hổ biến mất.

"Lúc này thật đáng nhớ. Một tiếng cười này cũng khiến trăng thua nàng trốn đi!" Tà Phong vừa nói vừa khua tay chỉ.

"Đến lúc nào học được ngôn ngữ giảo hoạt như thế hả!" Vãn Thanh tức giận.

Tà Phong tự khua chân múa tay về phía mình: "Đều là Tà Phong đệ nhất thần trộm nói."

Vãn Thanh không thể nhịn được nữa, ôm bụng nở nụ cười.

Tà Phong này, vĩnh viễn không ai bên cạnh hắn có thể bi thương, chi có thể cười mà thôi!

Đột nhiên mặt hắn biến sắc, xoay người nói: "Có người đến! Ta đi trước!"

Vội vã nói những lơi này rồi nhanh chóng rời đi.

Bình luận





Chi tiết truyện