chương 57/ 211

Nàng còn tưởng rằng Phượng Cô mới thay tâm đổi tính?

Mới ăn được nửa bữa sáng, thấy Phượng Cô đi đến, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Ánh mắt như rắn …nhìn nàng chăm chú, làm miếng bánh bao nàng đang ăn nghẹn lại ở cổ.

Cầm cốc nước lên uống, mới miễn cưỡng đưa được miếng bánh bao xuống.

Ngẩng đầu nhìn phía hắn, nàng dùng thần sắc lãnh thanh nói chuyện bằng giọng uyển chuyển có lễ: "Gia tìm thiếp thân có chuyện gì sao?"

Hắn không nói lời nào, vươn tay ra, để lại trên mặt nàng một cái tát.

Nhanh đến mức muốn tránh cũng không được, chỉ nghe " ba " một tiếng, ngay sau đó má Vãn Thanh bỏng rát. Trong miệng nóng ran, có vị ngòn ngọt, nàng đưa tay lau khóe miệng.

Trên tay áo là vệt hồng chói mắt, Phượng Cô thật ác độc, một chưởng này, dùng không ít sức!

Nàng vẫn cố nén, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt có một tia kiên trì bất khuất, khóe miệng cong thành 1 nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó trào phúng nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như ngưng sương kết băng: "Gia đột nhiên tát một cái, khiến thiếp thân rất là khó hiểu? Thiếp thân nếu như có chổ nào không đúng, gia ngay cả muốn thiếp thân chết, thiếp thân cũng sẽ không nói hai lời, nhưng lại vô duyên vô cớ tát một cái, khiến thiếp thân quá mức oan uổng!"

"Ngươi không biết ngươi không đúng chỗ nào?" Phượng Cô âm ngoan nói, phượng nhãn híp lại, những tia tức giận bắn thẳng về phía nàng.

Trái tim Vãn Thanh hiểu rõ, hắn đánh nàng, đơn giản là vì Chu Nguyệt nhi thôi, nhưng tại sao lúc nãy không tức giận, bây giờ lại tức được như thế?

Cố ý dùng thái độ cứng rắn, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng nói: "Thiếp thân tự nhận mình không có chỗ nào không đúng."

"Không có chỗ nào không đúng! Xem ra ngươi quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Mình làm cái gì cũng không biết!" Hắn cả giận nói. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hồng Thư đứng 1 bên thấy chuyện căng thẳng, vì vậy nhỏ giọng khuyên: "Gia…. "

Phượng Cô trừng con mắt lãnh khốc nhìn Hồng Thư: "Không phải chuyện ngươi trông coi thì tốt nhất đừng nhúng tay vào!"

"Vâng" Hồng Thư thấy sắc mặt hắn xanh mét, không thể làm gì khác hơn là lui xuống, không dám mở miệng nữa.

"Vãn Thanh chứng thật là không biết đã không đúng chỗ nào!" Nàng tiếp tục nói, trong mắt của hắn có lẽ là trách nhiệm, nhưng trong mắt của nàng, căn bản không có trách nhiệm. (có lẽ ý là Phượng Cô tự hắn muốn có trách nhiệm với Nguyệt Nhi, chứ Vãn Thanh cảm thấy mình không cần phải có trách nhiệm với Nguyệt Nhi)

"Vừa nãy ngươi nói chuyện với Nguyệt Nhi bằng cái thái độ gì?" Hắn quát.

Vãn Thanh cũng cười một tiếng, tuyệt mỹ mà trào phúng nhìn hắn: "Vậy theo Gia ta cần phải nói chuyện với nàng bằng thái độ gì? Nhân tiện, nếu cảm thấy không đúng, tại sao Gia không nói ra ngay lúc đấy?"

Phượng Cô vừa nghe, liền tức giận nói: "Nếu không có Nguyệt nhi yêu cầu ta không được làm khó dễ ngươi thêm lần nữa, ngươi cho là cánh tay của ngươi còn đến lúc này sao? Ta cho ngươi biết, không cho phép vô lễ thêm một lần nữa với Nguyệt nhi! Nguyệt Nhi lại một lần vì ngươi cầu tình, một nữ tử thiện lương như thế, ngươi lại còn làm khó dễ nàng, không cho nàng một sắc mặt tốt! Còn nói cái gì tài nữ, ngươi đọc sách mà vẫn không biết chút lễ tiết nào sao?"

Hắn căm phẫn nói, nói những câu có vẻ rất đạo lý thông thường.

Đột nhiên, nàng phảng phất như trở thành một người đàn bà chanh chua, chanh chua đến mức người khác nhìn thấy là sắc mặt không tốt.

Có lẽ trước đây, nàng cảm giác ủy khuất, cảm giác có sự không công bằng, nhưng trải qua một số chuyện, nàng không còn hy vọng xa vời Phượng Cô sẽ trở nên lý trí.

Vào lúc này nàng chỉ cảm thấy Phượng Cô thật đáng cười, một nữ tử như Chu Nguyệt Nhi, hắn lại không thể nhìn ra bản chất, còn dùng những từ như thiện lương, hồn nhiên để hình dung nàng ấy.

Khó trách người ta nói: nếu nói không lại, chi bằng không nói nữa.

Xem ra, hắn đã bị dáng vẻ kia đánh lừa, vẫn coi Nguyệt Nhi như nữ thần. Nhưng hắn cũng không dám nghĩ, Chu Nguyệt nhi, có từng quí trọng hắn như vậy.

"Gia cảm giác được thiếp thân không biết chút lễ tiết nào, không tán thưởng sao?" Nàng chậm rãi hỏi. Trên mặt vẫn bình tĩnh không chút xao động.

Phượng Cô hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

Vãn Thanh lại nói tiếp: "Gia cảm thấy thiếp thân không biết lễ tiết, không tán thưởng, thiếp thân lại cảm thấy gia có mắt như không, đen trắng chẳng nhìn ra, thiện ác không phân biệt."

"Ngươi nói cái gì?" Phượng Cô không ngờ Vãn Thanh dám phản bác hắn, tức giận đưa tay bóp cổ nàng, hung tợn hỏi han.

"Bất quá chỉ là một nữ tử mà thôi! Dù cho nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đã là vợ kẻ khác, huống hồ, không có kỳ biểu (mình không biết cái này), bên trong thối rữa thôi!" Hắn không cho nàng nói, nàng ngược lại càng phải nói.

"Ngươi muốn chết sao!" Tay Phượng Cô càng thêm lực lên cổ nàng.

"Gia… gia… bất quá… bất quá là không… không muốn đối mặt bản thân… bản thân… thôi…. gia sinh ý kỳ tài, mắt nhìn người… nhìn… người… làm…sao…có thể không ra… đen trắng thiện ác….!" Tay của hắn thêm lực, khiến Vãn Thanh cảm thấy đầu óc quay cuồng, vô phương hô hấp, máu như ngừng lưu thông, mặt cũng đỏ bừng. Nhưng vẫn giơ đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, gian nan nói từng chữ.

Ngay cả phải chết, nàng cũng muốn nói rõ mọi chuyện.

Hồng Thư nhìn mà không thể làm gì, vội vàng nói: "Gia, ngài không thể giết Nhị phu nhân, giết nàng rồi trở về phải ăn nói làm sao với lão thái thái đây!"

Nói lời này, Hồng Thư cũng biết sẽ không có tác dụng gì-, nhưng nàng không nghĩ ra cớ gì khác, nếu muốn nàng dùng sức, võ công của nàng không bằng một nửa gia, căn bản vô phương cứu Nhị phu nhân từ tay Gia.

Nhưng không ngờ Phượng Cô nghe xong lời này, thật sự buông tay, xoay người đi ra ngoài. Lưu lại Vãn Thanh ngồi đó thở dồn dập từng hồi.

Hồng Thư vội vàng tiến lên đỡ nàng: "Nhị phu nhân, ngài có việc gì không?"

Vãn Thanh lắc đầu, nhìn về bóng lưng vừa rời đi của hắn, vào lúc đó, nàng cho là nàng thật sự sẽ phải chết, không rõ vì sao hắn đột nhiên buông lỏng tay ra.

Bình luận





Chi tiết truyện