chương 50/ 211

Nghe Nguyệt Nhi nói, Phượng Cô ngưng ngay động tác, thâm tình nhìn phía nàng: "Nguyệt Nhi, nàng ta tính tình ác phụ, không có lễ tiết, người cần gì phải vì nàng nói giúp, là nàng vô lễ với người trước, người cần gì phải tự trách mình, ngươi tâm địa thiện lương, không thể để ngươi chịu ủy khuất được."

Nguyệt Nhi luôn dịu dàng thiện lương như vậy khiến tình yêu trong tim hắn không ngừng dâng lên.

Vãn Thanh nhìn bọn họ, trong lòng muốn cười nhưng không cười nổi.

Đúng là "Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi" (dịch thơ: Mắt tình nhìn thấy Tây Thi, dịch nghĩa là trong mắt kẻ đang yêu thì người yêu của mình lúc nào cũng đẹp nhất), tâm tính thiện lương, còn nàng - Thượng Quan Vãn Thanh, ngược lại không có lễ tiết, tính cách của ác phụ….??

Thật đúng là chuyện cười cho thiên hạ.

Nàng ha hả cười lớn tiếng, cười đến đau ruột, cười đến mức nước mắt chảy tràn. Nàng – Thượng Quan Vãn Thanh, cư nhiên bị người khác hạ nhục đến vậy.

"Vãn Thanh!" Tà Phong thấy Vãn Thanh như thế, lòng hắn giống như bị dao đâm từng nhát sâu hoắm, toàn thân đau đớn vô lực.

Nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà không làm gì được, nhìn tên vương bát đản Phượng Cô bẻ gãy tay nàng mà đành bó tay.

Đơn giản vì nàng là thê thiếp của hắn nên hắn không có cách gì giúp đỡ được cho nàng.

Nghĩ đến đây, lòng hắn lại dâng lên sự yêu thương nàng, hắn chỉ hận, vì sao đã được gặp nàng nhưng lại không phải là người bên cạnh nàng mãi mãi.

Nếu được như thế, hắn nguyện sẽ cả đời làm cho nàng thành người hạnh phúc nhất thế gian. ( hảo a, hảo a, anh này được chị em nhỉ.)

Tại sao nàng lại cố gắng kiên cường đến vậy, nhìn nàng cắn chặt môi không lộ ra nửa phần thống khổ hắn vô lực cúi đầu xuống.

"Ta không sao." Nàng đột nhiên ngưng cười, quay sang Tà Phong cảm kích nói. Tâm, vào giờ khắc này, bắt đầu ngưng tụ thành băng.

"Mau mau truyền Lục thần y đến, Phượng Thiếu phun nhân bị gãy tay, e chừng sẽ bị phế." Mộ Dung Kiềm vội vàng nói, thật sự là khó hiểu quá đi, nếu là người khác, hắn có thể ngồi yên không để ý được. Nhưng nữ tử này, khiến hắn bội phục, nhượng hắn không tự chủ được muốn cứu nàng.

Từ khi hắn chào đời tới nay, duy có một lần này thiện tâm, không có thờ ơ lạnh nhạt.

"Phượng thiếu gia, tuy nói rằng đây là chuyện nhà các người, Mộ Dung không có tư các hỏi đến, nhưng thân là người tập võ, chuyện như vậy, Mộ Dung không có thể không để ý tới được, quý phu nhân chỉ là một thiếu nữ tử mảnh mai, Phượng thiếu gia đối đãi như thế, thật mất đi sự hiệp nghĩa chi phong!" Hắn chính nghĩa đối đáp.

Hắn hành xử như thế khiến Tà Phong vô cùng cảm kích, cảm kích hắn giải vây Vãn Thanh.

"Hiệp nghĩa?" Phượng Cô nghe được lời Mộ Dung Kiềm nói, lạnh lùng cười một tiếng: "Cái gì gọi là hiệp nghĩa? Bảo vi nghĩa? Mộ Dung Kiềm, ngươi dám nói những chữ này sao? Ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi đấy."

Mộ Dung Kiềm vừa nghe, trên mặt mềm nhũn đi, nói nhỏ: "Năm đó chuyện ta với Nguyệt Nhi, thực sự xin lỗi ngươi, nhưng tình cảm, không thể do người khống chế được, Nguyệt Nhi xinh đẹp ngây thơ, chỉ cần là nam nhỉ, chắc chắn sẽ bị động tâm…"

"Đừng nhắc đến chuyện tình cảm năm xưa đó!" Phượng Cô hốt nhiên quát lên một tiếng, trên mặt nổi đầy gân xanh.

"Phượng Cô… ai… ta không biết phải nói thế nào cho đúng, chính là chuyện tình năm xưa, ta cùng Nguyệt Nhi không có nghĩ ra được tình cảm của ngươi sâu đậm đến vậy." Hắn tha thiết nói.

"Mộ Dung Kiềm, ngươi cho rằng ta vẫn là Phượng Cô của 4 năm trước sao? Ngươi tưởng rằng ta tin những lời dối trá này của ngươi sao?" Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi không cần trước mặt ta lại đóng kịch. Chuyện năm đó, không cần ngươi phải nhắc lại."

"Phượng Cô…" Mộ Dung Kiềm tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, thoạt nhìn, rõ ràng sự việc có sự ủy khuất lớn. Phảng phất chuyện năm xưa, hai người có quan hệ không bình thường.

Bất quá, đến tột cùng 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì không ai biết được.

Vãn Thanh cũng không muốn biết nữa.

Phượng Cô nói xong kích động, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng rưng rưng nước mắt nhu nhược của Nguyệt Nhi, trong lòng lửa giận như bị dập đi vài phần.

Bối rối nói: "Nguyệt Nhi…"

"Phượng Cô… đừng nói nữa, việc này, coi như là Nguyệt Nhi xin lỗi người, cầu người không cần tái oán, không cần tức giận…" Chu Nguyệt Nhi ôn như nói, nước mắt rưng rưng mang theo vài phần mông lung gợi cảm, nhưng băng tuyết cũng phải tan ra.

Bạc môi Phượng Cô khẽ nhếch lên, phượng nhãn chăm chăm một mực nhìn nàng, trong mắt là thống khổ bất đắc dĩ cùng thương tiếc nồng đậm.

Trong đôi mắt đó dường như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thốt lên nổi, chỉ có thể lưu thành một khối, ngưng lại trong mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Phượng Cô, mặc kệ trước như thế nào, Nguyệt Nhi xin lỗi người, nhưng Vãn Thanh tay đã bị gãy như thế, cần lập tức trị liệu, nếu không tương lai sẽ khó lòng chữa được., thành phế." Thanh âm nàng nhu nhược, thập phần thanh uyển. ( đúng là mèo khóc chuột)

Kỳ thật nàng không muốn cứu Thượng Quan Vãn Thanh, bất quá, trước giờ trong mắt Phượng Cô nàng luôn là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, Phượng Cô thích nhất điểm này ở nàng, cho nên, dù hận Vãn Thanh nàng vẫn phải khuyên hắn.

Hơn nữa, chỉ có vậy mới có thể giữ hắn lưu lại.

"Ta đã nói rồi, chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ nghe." Chỉ thấy thanh âm đau thương của Phượng Cô vang lên.

Vãn Thanh hướng Chu Nguyệt Nhi nhìn, thấy mặt nàng ta như hoa nở, đầy đắc ý, cười khẩy.

Đúng vậy, vì Phượng Cô nên nàng ta đắc ý!

Nhưng, đắc ý vì gì?

Nàng không quan tâm..

Bình luận





Chi tiết truyện