chương 95/ 261

Về phía nó và Jersey, cuộc chơi mèo vờn chuột dường như đã trở thành một cuộc đua xe đường phố thực thụ khi tốc độ của nó đã đạt ngưởng 220 km/h.

Lúc đầu đuổi theo nó có 4 chiếc xe, nhờ tăng tốc, những khúc cua khó khăn và trình độ lái xe đỉnh cao của Jersey, cả hai đã bỏ xa 3 chiếc. Hiện tại, chỉ còn lại một chiếc xe cảnh sát là đang rú còi ầm ĩ, hạ quyết tâm đuổi theo bọn nó đến cùng....

- Tên này dai thật đấy! Cắt đuôi nhanh đi. Em đang lo không biết chỗ của Ellie và Vanessa như thế nào rồi? Không biết hai đứa nó có gặp trục trặc gì không nữa? – Nó nói.

- Chắc không sao đâu. Đừng lo quá! – Jersey an ủi nó.

- Ừ. Chơi trò mèo vờn chuột thế là đủ rồi. Chiếc xe cảnh sát ấy chướng mắt em quá. Giải quyết nó nhanh đi chị.

- Ok. – Jersey gật nhẹ đầu rồi nhấn ga cho vận tốc tiếp tục tăng lên 250 km/h.

Từ từ bỏ xa chiếc xe cảnh sát kia nhưng hình như tên cớm đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Bằng chứng là khi phát hiện đối tượng bắt đầu nhấn ga bỏ lại xa xe của mình, tên cảnh sát ấy cũng tăng tốc đuổi theo. Đúng là đùa với ai không đùa, lại đi đùa với thần chết cơ đấy!

Xe của nó nhanh chóng bẻ quẹo vào một con đường rồi lại rẽ vào một con hẻm nhỏ. Khi vừa vào con hẻm, Jersey nhanh chóng tắt động cơ máy, trả lại sự tĩnh lặng lúc đầu của nơi đây.

Chiếc xe cảnh sát khi thấy xe bọn nó quẹo vào con đường thì cũng vào theo nhưng không may lại mất dấu vì tụi nó đã nhanh chóng rẽ vào con hẻm vắng. Chiếc xe cứ thế chạy và đi ngang con hẻm mà không biết rằng mình đã bị lừa.

Im lặng được một lúc, chuông điện thoại nó reo. Nó nghe máy:

“Alo…”

“Chị…em đây!” – Giọng một tên con trai vang lên.

“Zun?” – Nó khẽ cau mày.

“Dạ…là em.” – Tên nhóc trả lời.

“Gọi chị lúc này có chuyện gì không? Nói lẹ đi, chị đang bận.” – Nó hối.

“Vâng…Thật ra chuyện này…chị phải thật bình tĩnh để nghe nhé!” – Zun lo ngại. Thật sự cậu nhóc đang rất hoang mang, cậu sợ khi nhắc đến cái tên đó, nó sẽ bị kích động. Đơn giản vì đây là con người vô cùng quan trọng với nó.

“Có chuyện gì sao?” – Nó nghi ngờ.

“Thật…thật ra…” – Câu nhóc cứ ấp úng.

“Gì? Nói lẹ đi. Chị đang bận đấy!” – Nó gắt.

“Ơ…thật…ra là…chị biết đấy…người đó quay…về rồi!”- Zun khó khăn để nói hết câu.

“Ai?” – Nó nhíu mày nghi ngại, trong đầu nó đã hình thành một cái tên.

“Bướm Đêm” – Zun nói.

“Cộp”

Nó đánh rơi luôn chiếc điện thoại xuống dưới sàn xe. Nó có nghe nhầm không? Bướm Đêm? Thật sự người ấy đã quay về rồi sao? Người mà nó mang ơn rất lớn, cũng là người nó xem như còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình? Người ấy đã quay về, đã quay về!

Jersey thấy biểu hiện lạ thường của nó nên cảm thấy lo lắng.

- Có chuyện gì rồi sao Venus?

- … - Nó vẫn không trả lời.

- Em sao vậy? Có chuyện gì rồi sao? – Nhìn thấy nó im lặng, ruột gan cô bỗng sôi lên, cô gắt.

- Về rồi…về rồi chị ơi… - Nó nói.

- Về? Ai về? Về đâu? – Jersey nhăn mặt.

- Người đó...người đó về đây thật rồi! – Nó hét lên.

- Người đó…không…lẽ là… - Jersey nghệch mặt rồi lắp bắp.

- Phải? Bướm Đêm! – Nó gật đầu chắc nịch.

Jersey nhìn nó, như không nghe rõ được những gì tiếp theo nữa. Cả hai cứ ngồi đó mà im lặng, theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Cuối cùng, thì người đó – Bướm Đêm – là ai?

Bình luận





Chi tiết truyện