chương 255/ 261

Kiệt bước ra khỏi quán café và nhìn thấy những thứ khiến bản thân cảm thấy tổn thương. Vẫn cứ ngỡ những lời nói của người con gái ấy chỉ là để ngăn mình chứ không hề thật nhưng mà…nhìn thấy như thế rồi thì làm sao là giả được đây?

Nhói…nghẹt thở…

Mọi thứ dường như tối sầm trước mắt. Hoá ra…mọi thứ là thật, chứ không phải chỉ là một câu nói cho qua như thường lệ. Đau thật đấy! Em làm tôi... ra nông nỗi này rồi phủi tay bỏ đi nhanh vậy? Cớ gì chứ? Em là ai mà có quyền giày vò tôi đến vậy?

Quay mặt bước về hướng ngược lại, cái bóng cao to của Kiệt toát lên vẻ lẻ loi, cô độc. Chứng kiến những thứ đó…có vẻ bây giờ buông tay là vừa rồi nhỉ? Kiệt không muốn xen ngang, không muốn làm người thứ ba, lại càng không muốn phá hỏng cái hạnh phúc của người con gái đó.

Lúc Kiệt cất bước quay đi, từ phía sau vẫn có một người luôn nhìn theo, bước theo bước chân của anh chàng. Nén nỗi đau của bản thân xuống, sự thương cảm lẫn đau đớn ánh lên đáy mắt người đó.

Nói anh chàng ngu ngốc cũng được, dại dột cũng được. Miễn sao bản thân bảo vệ được cho nụ cười trong sáng kia là vui lắm rồi.

Bất chợt bước chân dừng lại. Kiệt cúi gằm gương mặt của mình nhìn xuống đất. Bờ vai rộng kia bỗng dưng…run lên từng hồi.

Con trai khóc…có phải là nhục nhã quá không? Giọt nước mắt ấy sao mà nhiều nỗi niềm đến thế? Cứ bảo là phải mạnh mẽ, phải kìm nén nhưng không được…mọi thứ chực vỡ oà. Ai bảo con trai là không có quyền khóc, là không có quyền yếu đuối cơ chứ?

Mỗi giọt nước mắt của Kiệt rơi xuống, đằng sau lưng lại có người bịt miệng ngăn lại tiếng nấc của mình. Có ai hiểu không? Có ai thấu được? Mỗi khi giọt nước nước mắt của người con trai đó trào ra, trái tim này cũng nhỏ một giọt máu từ vết thương ngày một khắc sâu chẳng thể lành.

Người này đau, người kia hiểu. Người kia khóc, người này quay lưng…

Hít một hơi sâu, dằn lại tiếng nấc và kìm chế nước mắt, người đó bước lên phía trước từng bước một nặng nề. Bàn tay giơ ra như muốn chạm vào kẻ trước mặt, một kẻ quá xa tầm với, một kẻ chẳng bao giờ chịu thấy người đứng sau.

Vòng tay qua tấm lưng rộng, áp mặt vào thân người cô độc ấy như muốn abo trọn tất cả đề sưởi ấm trái tim đang run rẩy kia. Thật sự lúc này cũng chẳng thể hiểu, bản thân mình cũng tổn thương rất nhiều nhưng mà cứ vẫn…

Thảo Anh…có Thiên rồi… - Người đó nói nhỏ khi vùi mình vào tấm lưng ấm áp đầy lạnh lẽo.

… - Kiệt không quay lưng, không trả lời.

Thế sao anh chưa buông tay? – Người đó lại tiếp lời.

Vì…không thể, không đành lòng…tôi yêu cô ấy nhiều thế nào, sao cô ấy không chịu hiểu? – Kiệt cười khẩy, nụ cười đầy chua chát.

Thảo Anh hiểu chứ…rất hiểu…

Vậy tại sao bấy lâu rồi cô ấy vẫn chẳng thể chấp nhận tôi? – Kiệt như thể muốn hét lên.

Vì người Thảo Anh yêu là Thiên…chứ không phải anh…Kiệt… - Giọng nói nhỏ phát ra đầy nghẹn ngào.

… - Kiệt im lặng chẳng thể nói bởi điều ấy là đúng. Là Kiệt tới sau nên đành chấp nhận.

Vậy còn em thì sao? Em yêu anh nhưng tại sao anh chẳng thể yêu em cho dù là quay lại nhìn em lấy một cái. – Người đó nén lại tiếng nấc nhưng còn nước mắt, dù đã cố gắng nhưng nó vẫn cố chấp trào ra, ướt đẫm lưng áo anh.



Em biết là anh thấy mà? Thấy em luôn đứng sau anh thế này, luôn bên cạnh anh nếu anh muốn. Là em tới trước nhưng vẫn thua Thảo Anh…

Hạ Nhi… - Kiệt lên tiếng nhưng lại phải im phắt vì tiếng gắt:

Đừng gọi em bằng cái tên đó! Hạ Nhi…chết rồi…nó là kẻ yếu đuối, chấp nhận yêu anh nên nó chết rồi, giờ chỉ còn Ropez thôi. Để có thể bên cạnh anh, em chấp nhận giết chết Hạ Nhi của chính mình, thay vào đó là một Ropez đủ mạnh mẽ để vươn lên đứng cạnh anh. – Ropez gắt lên với hai hàng nước mắt.

Vậy thì Ropez…em hiểu anh yêu ai mà? Là Thảo Anh… - Kiệt tháo bàn tay đang vòng qua ôm eo mình rồi xoay người lại nhìn chị.

Nhưng Thảo Anh không phải của anh cũng chẳng dành cho anh. Từ khi sinh ra, cô bé đã tự ấn định mình là của Thiên rồi… - Ropez cười buồn, Kiệt đau thì Ropez khá hơn chắc?

Thì sao? Anh không quan tâm…dù sao bây giờ anh cũng chẳng thể yêu em được.

Tại sao chứ?

Anh…không muốn biến em thành kẻ thay thế. Như thế không công bằng với em… - Kiệt lưỡng lự thấy rõ, anh chàng biết Ropez yêu mình đến mức nào. Chính vì thế, Kiệt không muốn chị phải tổn thương thêm vì mình. Thật sự không đáng!

Nhưng em chấp nhận. Chỉ một lần thôi cũng được, cho em cạnh anh một lần thôi. Em muốn ở cùng anh đêm hôm nay…sau hôm nay anh sẽ không thấy em nữa đâu. Nếu anh muốn em biến mất cũng được, không dính dáng đến anh nữa cũng được. Chỉ cần một đêm nay thôi…rồi em sẽ đi… - Ropez ngước đôi mắt đẫm nước của mình lên nhìn Kiệt, hoàn toàn…đó là lời cầu xin.

Kiệt đứng hình, cố gắng tiếp thu những điều vừa nghe. Đôi mắt ấy thành khẩn nhìn anh. Yêu nhiều đến mức chấp nhận làm thế thân sao? Nhiều đến nỗi chấp nhận tất cả chỉ để đổi lấy một chút giây phút bên cạnh nhau thôi sao? Tại sao chứ? Tại sao Ropez lại yêu nhiều đến vậy…không đáng mà…

Bình luận





Chi tiết truyện