Một anh phục vụ nhìn khá thư sinh cầm menu lại đặt lên bàn:
- What would you like to eat? (Hai người muốn dùng gì?) – Ánh mắt màu xanh biển đẹp nhìn cả hai, hỏi.
- Well…Let me see…please, one sea pizza! And one coffee. (Được…để tôi xem…làm ơn cho tôi một cái pizza hải sản. Và một café) – Vi lật lật vài tờ menu rồi quay sang anh phục vụ nói.
- Ok. And you? (Được…vậy còn anh?)
- One chee...se pizza and one coke! (Một pizza phô mai và một nước ngọt) – Khánh trả lời.
- Thanks. Please, wait for a minute. (Cảm ơn. Xin chờ một chút) – Anh chàng phục vụ gật đầu rồi bước đi.
Đưa mắt ra ngoài nhìn cảnh đêm, Vi khẽ nở một nụ cười. Lâu rồi, không có cảm giác yên bình thế này. Nhỏ và Khánh bây giờ, giống như lúc trước nhỏ đã từng với Hoàng Kỳ. Hồi đó, hai đứa hay đi dạo ban đêm, đi uống café và rồi cũng lại ăn pizza.
Nghĩ lại những gì đã qua, nhỏ mới phát hiện, từ khi Khánh thật sự chính thức bước vào cuộc đời mình, những giấc mơ chập chờn với cái quá khứ đau buồn kia đã không còn. Thay vào đó là những giấc ngủ rất bình yên, rất ngon. Nhỏ cũng đã thôi không còn day dứt về cái chết của Hoàng Kỳ. Tâm trạng bình yên đến khỏ tả.
- Đêm đẹp nhỉ? – Khánh phá tan cái không khí im lặng bằng một câu nói.
- Ơ…à…vâng! – Nhỏ giật mình.
- Em đang nghĩ gì thế?
- Một chút…về những gì đã qua, những gì sắp tới và những thứ ở hiện tại. Một chuỗi thời gian quá dài!
- Ừm…
- Tại sao anh lại theo em đến Anh? – Nhỏ bất giác hỏi.
- …
- Anh không cảm thấy buồn sao?
- …
- Không lẽ…anh muốn nhìn thấy cảnh em sân khấu, chính thức trở thành vị hôn thê của cái tên họ Triệu kia?
- Đó chính là lí do anh đến đây. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bằng bất cứ giá nào! – Khánh khẳng định.
- Vậy không lẽ anh tính lên sân khấu kéo em ra khỏi đó sao? – Vi đùa.
- Nếu nó ngăn được buổi lễ đính hôn ấy, anh sẽ làm. – Khánh nhìn thẳng vào mắt Vi như muốn để nhỏ nhìn thấu được trái tim đang run rẩy kia.
Khẽ chồm người lên, Vi đặt lên môi Khánh một nụ hôn nhẹ, mang trong đó là bao nhêu cảm xúc hỗn độn trong nhỏ lúc này. Cảm ơn!
- Em cảm ơn anh…vì mọi thứ! Vì đã không bỏ mặt em và vì không ghê sợ em. Anh hứa đi. Hứa với em là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bàn tay ấy cũng phải nắm chặt lấy bàn tay em, không được buông dù chỉ một giây! Anh hứa nhé! – Vi nhìn Khánh bằng ánh mắt đầy vẻ hi vọng và chờ đợi.
- Được…anh hứa mà! – Khánh cười hiền, nắm lấy bàn tay nhỏ.
- Cảm ơn. – Vi mấp máy môi.
Kéo đầu nhỏ lại gần mình, Khánh nhắm mắt lại và thực hiện một cái kiss thật lãng mạn. Nhỏ hơi bất ngờ vì hành động của Khánh nhưng cũng từ từ hoà nhịp.
“Tách”
Có tiếng gì đó phát ra rất nhỏ nhưng lại khiến Vi choàng tỉnh khỏi sự ngọt ngào. Nó khiến Vi cảm thấy “sợ” và “giật mình”, “hốt hoảng” thêm chút “hoang mang”. Hình như là tiếng máy ảnh!
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1