chương 200/ 261

Nhăn mặt, Vi tuyệt đối không thốt lên bất cứ một tiếng kêu nào cho thấy mình đang đau. Nhỏ biết, làm như vậy sẽ khiến mọi người càng lo lắng hơn.

- Đừng lo cho em! Mau ra lệnh phong toả toà nhà đối diện. Nhất định phải bắt được tay sát thủ! – Vi cắn răng ôm bả vai bị viên đạn găm vào, máu chảy ướt đẫm cả áo.

- Em…được! – Trang mở to mắt nhìn Vi nhưng nhanh chóng sau đó là quay người chạy nhanh đi. Vừa chạy vừa rút điện thoại ra gọi.

- Mày…có sao không? – Thảo Anh đỡ Vi dậy, ánh mắt lo lắng đầy sợ hãi.

- Không sao…bắn trúng vai thôi! – Vi lắc đầu, cắn răng để cố gắng không thốt lên tiếng rên vì đau.

- Mày…xô tao ra làm gì chứ? Nếu mày không làm thế thì có bị thế này đâu? – Thảo Anh khóc, trách nhỏ.

- Khùng à? Không thì để tên sát thủ đó giết mày sao? – Vi cười méo xẹo cốc đầu cô nàng.

- Nhưng…

- Thôi…không sao. Chỉ là một phát đạn thôi mà, nín đi! – Vi lấy bàn tay dính máu của mình quệt đi hàng nước mắt của Thảo Anh.

- Vi! – Khánh từ bên ngoài chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng cũng không che nổi nỗi lo sợ tột cùng trong đáy mắt.

- Anh… - Vi gượng cười.

- Em…có ổn không? Có sao không? – Khánh chạy tới bế nhỏ đặt lên giường.

- Được… - Vi gật đầu.

- Hai đứa… - Ropez chạy vào, theo sau là Thiên và Minh.

- Anh hai…gọi bác sĩ giùm em. Em cần lấy đạn ra… - Giọng Vi thều thào.

- Em…trúng đạn? – Khánh nhìn chăm chăm nhỏ.

- Được rồi…chỉ là ở vai thôi. Đi nhanh đi hai… - Vi lắc đầu, phẩy phẩy tay ý kêu Minh đi.

- Ừ… - Minh nhanh chóng chạy đi kêu bác sĩ.

- Sao lại xảy ra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra? – Thiên đỡ Thảo Anh ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng rồi quát.

- Ư…không có gì hết. Bọn sát thủ…nhận lệnh…ám sát thôi… - Vi thở gấp nới, bờ môi hồng hảo lại trở lên tái nhợt. Có vẻ máu từ vết thương mới này ra khá nhiều.

- Em… - Khánh nhìn Vi, ánh mắt tỏ rõ vẻ không hài lòng.

- Ổn… - Vi xua tay.

- Đưa anh xem vết thương! – Khánh lạnh giọng.

- Không sao mà! – Vi lắc đầu.

- Em đừng có cứng đầu! Đưa anh xem vết thương! – Khánh quá lớn.

- Đã bảo là không sao. – Vi vẫn cố mím môi chịu đau.

- Hừ… - Khánh điên tiết, hai bàn tay nắm từ cổ áo nhỏ xé mạnh xuống.

- Anh! – Vi trừng mắt.

- Máu chảy nhiều thế này mà bảo không sao à? Em có bị điên không vậy? – Khánh nhìn vào vết thương, giận dữ.

- … - Vi không trả lời, chỉ quay mặt sang hướng khác. Trong lòng nhỏ đang thầm rủa cậu. Nghĩ sao trước mặt nhiều vậy mà xé áo nhỏ kia chứ? Khánh không ngại thì thôi, cũng phải hiểu nhỏ sẽ cảm thấy sao chứ?

- Bọn nào gan đến vậy? Dám giở cả trò này? – Ropez nghiến răng.

- Em không rõ. Chị chuẩn bị máy bay giùm em được không? – Vi ngả đầu dựa vào thành giường.

- Em tính đi đâu? – Ropez nhíu mày.

- Nhật! – Thảo Anh trả lời thay bạn. Cô nàng hiểu bây giờ nhỏ đang nghĩ gì.

- Không! Hết tuần này hai đứa mới được đi! – Ropez gắt.

- Chị đi làm đi. Lệnh! – Vi gằn giọng.

- Em… - Ropez sững sờ.

- Trương gia an toàn hơn ở đây. Ở đây sớm muộn cũng sẽ tiếp tục xảy ra chuyện thôi. Vả lại…không một ai dám động đến tụi em khi có tổ chức ở gần đến thế. – Thảo Anh giải thích.

- Nhưng Tiểu An…

- Không sao. Bảo An sẽ không phản đối…nếu đó là vấn đề an toàn của cả nhóm.

- …Được. Trưa mai lên đường. Bác sĩ tới rồi đấy! – Ropez suy nghĩ một hồi rồi gật đầu bước ra ngoài.

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi cùng mình bước vào phòng thì không khỏi hoảng sợ trước bốn cái xác chết. Ông không hiểu tại sao lại có những kẻ này ở đấy.

Vi thấy bác sĩ vào thì yên tâm nhắm mắt lại, đầu gục vào ngực Khánh an tâm, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu vẫn không thôi nắm chặt lấy áo cậu. Khánh cúi xuống nhìn Vi, cậu thoáng đỏ mặt và bắt đầu hiểu vì sao lúc nãy Vi lại phản đối chuyện cho cậu xem vết thương như thế. Kéo áo che cho Vi, thật sự Khánh không muốn tay bác sĩ kia nhòm ngó thấy bất cứ thứ gì của cô người yêu bé nhỏ.

Bình luận





Chi tiết truyện