chương 225/ 261

Phòng điều khiển an ninh

Hình ảnh bốn cô gái nằm dưới sàn gạch lạnh được truyền đến màn hình lớn khiến một người thích thú. Trong khi đó, người đứng bên cạnh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.

- Haha…chỉ toàn là một lũ con nít ranh. Muốn giết chết ta à? Số chúng mày tàn rồi! Sai người đem nhốt chúng lại. – Lão già mặt sẹo cười to.

- Nhưng họ là Tứ ma nữ… - Cô gái bên cạnh nói.

...

- Ngọc Trân, cô đa nghi quá rồi đấy. Bằng chứng kia kìa, bọn nó gục sẵn hết rồi thì còn giết ai được nữa? Cô có phải là đề cao chúng quá rồi không? – Lão già khinh khi.

- Nếu họ có thể bỏ mạng ở cái bẫy nhỏ này, thì họ đã không trở thành huyền thoại, không phải là một Tứ ma nữ tôi biết. – Ngọc Trân nhíu mày.

- Thế cô biết họ nhiều thế kia à? – Lão già vẫn đắc chí.

- Không nhiều nhưng vẫn hơn hàng vạn con người đấy, Kayushi! Khinh địch thì sẽ sớm chết thôi, đặc biệt là họ. Tôi không biết kế hoạch của họ là gì.

- Cô không đoán ra được kế hoạch của họ sao? Từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, không lẽ cô lại chịu thua tụi nó? – Kayushi hơi cau mày, giọng điệu có phần thách thức.

- Không. Tôi thần đồng là nhờ cố gắng, còn họ…vốn là thiên tài từ khi mới sinh ra rồi. – Ngọc Trân chột dạ.

- Hừ…ta không quan tâm. Ta chỉ cần biết rằng bây giờ ta an toàn rồi, đi! – Kayushi hừ lạnh rồi ôm eo Ngọc Trân kéo đi ra ngoài.

Quay đầu nhìn vào màn hình lần cuối, cái chau mày khó hiểu bỗng dãn ra. Thật sự thì…có vẻ Kayushi không phải là đối thủ xứng tầm của quỷ dữ.



Cánh cửa sắt trơn lán được mở ra, hoá ra, muốn cánh cửa này mở thì phải từ bên kia chứ không phải là bên của nó. Khôn ngoan thật, như vậy thì bất kể tên đột nhập nào cũng không còn con đường thoát khỏi căn phòng kín này.

Bốn tên vệ sĩ to con bước tới kéo tụi nó đứng dậy để đem về phòng giam theo chỉ thị của Kayushi. Tên đầu tiên đang dìu Trang bước về phía cánh cửa thì bỗng dưng ngã quỵ xuống, máu xộc thẳng ra từ miệng nhìn vô cùng kinh tởm.

“Rầm”

Một cú vật Judo cực đẹp mắt được thực hiện khiến tên đang kéo Vanessa ngã lăn ra đất bất tỉnh. Tiếp theo đó, tên đứng kế đó vừa chạm vào người Ellie đã ôm ngực thở dốc, máu nhỏ xuống đất như mưa từ vết thương hình chữ X to tướng.

- Tụi mày… - Tên đang dìu nó nhìn thấy thảm cảnh trước mắt thì hoảng hồn run rẩy.

- Sâu bọ.

Bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn nắm chặt lấy cổ họng của tên xấu số kia. Dùng lực đưa hắn lên cao, hai bàn chân hắn vừa rời khỏi mặt đất cũng là lúc bàn tay ấy siết chặt lại.

“Bịch”

Tên đó được thả xuống đất, hai mắt trợn trắng và cả người không còn chút sức sống nào. Cả cơ thế ấy như toà ra một sự lạnh lẽo thê lương.

- DF594 sao? Lão ta nghĩ thứ đó là gì? – Jersey dùng chân đá cái xác nằm kế mình ra xa.

- Lựa chọn nhầm phương thức đầu độc rồi. – Vanessa thở dài tỏ vẻ thông cảm.

- Hoặc là chọn nhầm đối tượng để chơi. – Ellie khinh khỉnh, lưỡi liếm sạch máu trên con dao găm của mình rồi cất lại vào vị trí cũ.

Phải! Có lẽ sau lần này, Kayushi nên rút ra một kinh nghiệm cho bản thân mình rằng trước khi áp dụng một phương thức đầu độc cho ai đó thì phải tìm hiểu kĩ người đó trước cái đã. Đặc biệt là Tứ ma nữ - là 4 con quỷ sống!

DF594 là một thách thức của các nhà nghiên cứu, họ muốn phân tích thành phần độc dược của loại phấn hoa này và tìm ra lời giải đáp cho nó. Thử hỏi, một vấn đề hay ho và kích thích sự khám phá như thế thì một kẻ thống trị ngành dược độc như Jersey chịu ngồi yên à?

Tất nhiên là ít có ai biết được, thành phần độc tố của DF594 chỉ cần thêm một chất nữa sẽ trở thành thứ vô hại cho cơ thể, ngoài ra còn có thể xem như là vitamin hoặc thuốc bổ. Công trình nghiêm cứu này làm tốn của Jersey gần 6 tháng làm việc trong phòng nghiên cứu và tuyệt đối không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Trước khi tới đây, Trang đã đưa cho mỗi người một viên thước, thành phần của viên thuốc đó là chất khi tiếp xúc với độc tố của DF594 sẽ trở thành thứ vô hại. Xem ra, trình độ của lão già đó không thể thắng nổi trò chơi sống còn này.

Mà kể ra cũng mệt thật, đóng một vở kịch mà trong đó mình lại là kẻ bị hại thì cảm giác nó không được thoải mái là mấy. Nhưng xem ra, diễn một xíu vậy mà đã qua mặt được lão Kayushi, khiến lão ta tưởng thật thì trình độ của tụi nó quả thật không tồi. Biết vậy lúc trước cả đám tham gia làm diễn viên chứ không thèm làm người mẫu rồi.

Nó phủi nhẹ tay, bóp cổ một tên vệ sĩ to con không tốn sức như nó nghĩ. Chỉ mới dùng chút lực nhẹ mà tên đó đã tắt thở, quả thực bọn này không xứng đáng để nó đặt vào mắt làm đối thủ.

- Đi thôi…không có nhiều thời gian tán phét đâu. – Nó quay ngoắt về phía cánh cửa sắt đã được bọn người ngu ngốc này mở giùm.

Cả ba người còn lại nhìn nhau rồi cũng nhún vai tỏ vẻ bình thường. Cảnh tượng này đã quá quen rồi, trong lúc làm nhiệm vụ mà Venus của tụi nó cười vui vẻ bình thường thì chắc trời sập. Một là lạnh lùng, hai là cười đểu và tuyệt đối không có kiểu thứ ba!

Bình luận





Chi tiết truyện