chương 17/ 261

- Này…không phải chứ? – Minh nghi ngờ.

- Ờ…đúng đó. Em chắc chị ấy không bỏ qua cho anh đâu. Để xem chị ấy xử anh thế nào! – Vi cười nham hiểm.

- Này…em…đừng có có bán đứng anh mình thế chứ! – Minh điên.

- Này…anh mà nổi nóng với em thử xem! – Vi nghênh mặt.

- Ơ…thôi mà…bớt giận em gái “yêu quý, dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp” của anh. Em mà nổi nóng thì sẽ mau già và xấu lắm đấy. Em thấy đó, anh rất thương em mà. Vì vậy nể tình anh…đừng nói cho cô ấy biết cái gì hết nhá! – Minh nịnh nọt.

- Muộn rồi anh ơi…chị ấy biết tất đấy. Anh đừng nghĩ qua mặt được chị ấy. Chị ấy luôn cho người theo sát anh 24/24 đó. Tất cả mọi thứ anh làm, anh đi đâu hay cùng ai chị ấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay. – Thảo Anh xen ngang.

- Gì chứ? – Minh hét.

- … - Ba đứa nó không nói gì, chỉ nhún vai tỏ vẻ đó là sự thật.

- Ôi trời ơi…làm sao bây giờ? – Minh ôm đầu.

- Này…mấy người nãy giờ đang nói về ai vậy? – Hắn huých tay Thiên hỏi.

- “Vợ” của thằng Minh! – Thiên trả lời, cười đầy ẩn ý.

- … - Hắn nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

- Nhưng người đó là ai? – Khánh nguyên một dấu hỏi to đùng trên đầu đang xoay mòng mòng.

- Tới đó rồi biết! – Hắn trả lời. Khánh bó tay. Sau đó, tụi nó cùng tụi hắn kéo nhau lại vào lớp và kết thúc ngày học hôm đó.

Bình luận





Chi tiết truyện