Khánh ấn Vi vào trong chiếc BMW của mình rồi lái thẳng đến khách sạn. Do cả hai dùng dằng và cả nguyện chặng đường chỉ một mình Vi gắt gỏng nên nhỏ cũng không để ý rằng Khánh đưa mình về…khách sạn QUEEN?!?
Khách bực tức không thèm trả lời nhỏ lấy một câu mà kéo thẳng nhỏ ra khỏi xe, lên thẳng lầu và vào thẳng phòng 2056.
“Cạch”
Đóng cửa và khoá chốt, Khánh đẩy Vi vào phòng khiến nhỏ ch...úi nhủi xuống giường. Lồm cồm ngồi dậy ngay mép giường, Vi ngẩn mặt lên nhìn Khánh đầy khó hiểu:
- Anh làm gì vậy? Sao lôi em vào đây?
- Xem ra anh phải dạy lại em rồi. Có chồng mà còn mặc áo tắm ra biển là thế nào? – Khánh đứng khoanh tay trước mặt nhỏ.
- Chồng gì? Chúng ta chưa kết hôn đâu mà chồng con nhé! – Vi khó chịu phản bác.
- Oh…thế là em chưa biết gì à? Cách đây hai tuần, pama anh sang gặp pama em rồi.
- Thì sao chứ…hả? Cái gì cơ? – Vi phẩy tay nhưng sau đó khựng lại.
- Mẹ em quyết định giao em cho anh rồi nên em chính thức trở thành vợ anh rồi nhé. – Khánh hất mặt.
- Anh điên à? Chỉ mới là pama gặp thôi, em cũng chưa quyết định đi lấy chồng à nha. – Vi gắng họng cãi.
- Pama em đã quyết rồi thì đừng có mong mà cãi lời. – Khánh nhe nhởn.
- Nhưng anh quên à? Em vẫn còn hôn ước với bên nhà Triệu gia nhé.
- Anh không lo, pama em bảo sớm muộn cũng sẽ huỷ hôn ước đó thôi! – Khánh khoái chí.
- Em không tin. Có phải anh làm sức ép gì với pama em không? – Vi nhìn Khánh đầy gnhi ngờ.
- Anh không biết…anh bắt đền! Ba em còn dặn ba anh là về nhà khuyến khích anh nhanh nhanh đấy, pama em muốn có cháu! – Khánh hất mặt.
- Anh! Nhưng anh điên à? Em với anh còn chưa kết hôn đấy, ở đó mà con với cháu! – Vi chỉ thẳng tay vào Khánh.
- Thì sao? Anh không quan tâm. Có con rồi rước em về dinh cũng chưa muộn. – Khánh nhún vai hờ hững.
- Nhưng em chưa đủ tuổi, mới 17 thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên! – Vi bĩu môi.
- Thì sao? Chẳng phải con đường chúng ta đang đi vốn không coi trọng pháp luật sao? Chỉ cần chủ tịch Ngọc Bảo vào chủ tịch Hoàng Anh bắt tay nhau đứng lên cất tiếng nói thì sẽ được thôi. Thế lực của hai bên thế nào, em phải biết chứ? – Khánh tỏ vẻ bình thản như chẳng có chuyện gì to tát.
- Nhưng em không muốn! Em còn trẻ, em chưa muốn có con vội, để dành thời gian đi chơi có phải sướng không? Có con rồi phải ở nhà làm vợ hiền dâu thảo, em không chịu nổi cánh đó. – Vi ấm ức.
- Đến đó gửi con cho pama giữ. Họ chắc chắn không từ chối. – Khánh vẫn cứ lí lẽ.
- Nhưng…nhưng… - Vi cứng họng, nói mãi không thành câu. Nhỏ không hiểu nổi Khánh đăng suy nghĩ cái gì nữa? Chẳng phải điều này trước đây Vi đã từng nói rồi à? Thời điổm này là chưa thích hợp. Nguy hiểm còn xung quanh, thân mình chưa chắc đã bảo vệ nổi, huống chi…
- Anh không cần biết. Chỉ biết là em mang tội đã có chồng rồi mà còn để mấy tên vô lại ngoài kia ngắm là sao? Lại còn mặc áo tắm ai mảnh nữa chứ! Em tính chọc điên anh à? – Khánh cúi mặt xuống sát mặt nhỏ.
- Thì sao? Ra biển không mặc áo tắm thì mặc gì? Anh vô lý vừa thôi. – Vi trừng mắt.
- Nhưng có cần phải hai mảnh không?
- Thời trang, em thích thế. – Vi hất mặt thách thức.
- Em đúng là hư lắm rồi nhé. Không dạy không được. – Khánh nhăn mặt, đôi mắt khẽ kiếc xuống dưới rồi lại đỏ mặt hướng mắt lên đối mặt với Vi. Đến cậu mà còn đỏ mặt muốn chảy máu mũi thì lũ sói già ngoài kia thì sao? Nghĩ đến lại càng tức hơn!
- Anh dám! – Vi thách thức.
- Em nghĩ anh không dám à? Tình trạng của em hiện tại…nên nhớ là anh thịt em dễ lắm đấy! – Khánh sấn tới làm Vi ngả người ra sau cho tới khi nằm hẳn xuống giường.
- Anh…dừng lại! Em thua! – Vi giơ tay xin đầu hàng.
- Muộn rồi cưng. Em nghĩ sao thế? Khiêu khích anh cho đã rồi bảo thôi, dễ vậy à? Anh chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ sinh cho pama một đứa cháu thôi. – Khánh chụp hai tay nhỏ để lên đầu.
- Anh là đồ đểu! – Vi nghiến răng, cố ẹo người nhưng…vô ích!
- Đểu nên em mới mê anh thế chứ? Nghĩ lại cũng đáng mà? – Khánh nhếch môi, cúi mặt lại gần hơn nữa.
- Anh…anh tránh ra…anh…ưm…ưm… - Vi bị bịt miệng nhanh chóng nhờ nụ hôn của Khánh.
Vi mở tròn mắt ra nhìn con người trước mặt. Khánh…hắn ta…dám? Vi không thể tin được là cậu dám làm điều ấy. Vi thật sự chưa chuẩn bị tinh thần làm vợ, làm mẹ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Mẹ nó vốn đã bước chân vào con đường tội lỗi, nay ba nó cũng sắp bước vào chốn ấy thì khi sinh linh ấy ra đời, sự nguy hiểm rình rập xung quanh nó là vô kể!
Vi không đủ tự tin để bảo vệ đứa con của mình, nhỏ không đủ khả năng để lúc nào cũng có thể bảo vệ con. Chỉ cần một giây lơ là, chỉ cần một giây thôi thì nguy hiểm sẽ chộp mất đứa bé khỏi tay Vi, đó là chuyện sớm muộn.
Không thể vùng vẫy khỏi Khánh, một giọt nước trong veo chảy ra từ khoé mắt. Đúng lúc ấy, Khánh mở bừng mắt nhìn nhỏ rồi ngồi dậy. Cả hai thật sự không biết phải làm sao.
- Đừng khóc…anh không làm điều đó đâu! – Khánh gạt đi giọt nước mắt của Vi.
- Nhưng em… - Vi ngẩn mặt lên nhìn Khánh muốn giải thích. Kết hôn với Khánh là điều nhỏ thật sự muốn nhưng không phải là bây giờ. Mọi thứ, cái gọi là nguy hiểm bây giờ mới chính thức bắt đầu…
- Suỵt…anh hiểu em nghĩ gì, em cảm thấy lo điều gì. Chuyện của chúng ta, sau khi kết thúc tất cả, anh nhất định sẽ sang hỏi cưới em ngay lập tức. Thật sự là bây giờ anh dù không muốn thật đấy, anh muốn nhanh chóng rước em về nhà nhưng mà…anh tôn trọng suy nghĩ của em. – Khánh đặt tay lên moi6, ra dấu im lặng rồi nói một mình.
- Em…
- Thôi được rồi. Em thay đồ đi rồi chúng ta đi chơi, mặc vậy sẽ cảm lạnh mất! – Khánh cắt ngang lời lời Vi. Cậu hiểu đó là lời giải thích nhưng giải thích làm gì trong khi Khánh hiểu tất cả? Suy nghĩ của Vi hoàn toàn đúng.
- Ơ…nhưng đồ đâu em thay? Đây là đâu? – Vi lớ ngớ.
- A…anh quên hỏi em ở khách sạn náo mất rồi. Đây là phòng anh, phòng 2056 khách sạn QUEEN. – Khánh đập tay vào đầu một cái.
- Khách sạn QUEEN? – Vi nheo mắt lặp lại.
- Phải.
- Quái lạ… em ở đây ba hôm rồi mà chưa gặp anh? Em ở phòng 2053. – Vi tròn mắt.
- Sao? 2053? Cùng một dãy hành lang sao chúng ta chưa từng gặp? – Khánh ngạc nhiên.
- Ai mà biết? Thế là hiểu em với anh không có duyên rồi. – Vi nhếch môi.
- Làm sao mà không có duyên được? Chắc tại anh đi sớm về khuya nên ít gặp thôi. – Khánh ngay lập tức bác bỏ.
- Thì thôi. Em về phòng thay đồ, hẹn gặp anh sau. – Vi nhún vai rồi đứng dậy.
Nhỏ bước đi một mạch thẳng ra khỏi phòng không thèm ngoảnh lại lấy một cái. Khánh ngồi bên trong chỉ biết ngả người nằm xuống giường, nén lại tiếng thở dài vào bên trong.
…
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1