chương 154/ 261

Đặt môi mình lên môi nhỏ, Khánh nhắm mắt lại và bắt đầu tận hưởng mặc cho ai kia vùng vẫy không chịu hợp tác. Hàm răng Vi cắn chặt, cố không để Khánh đạt được những gì Khánh muốn nhưng…dường như mọi thứ không dễ dàng như những gì lý trí muốn nhỏ làm.

Bàn tay ấm áp đang đặt trên gương mặt nhỏ bỗng từ từ lướt qua vành tai, rồi xuống cổ, men theo cánh tay đi xuống chiếc eo thon. Có cái thì... đó thật khác lạ! Người Vi khẽ run lên vì không quen với cảm giác này nhưng hình như, đó lại là cơ hội cho cái tên lợi dụng kia. Trong một giây mất cảnh giác, Vi đã để Khánh làm những gì hắn ta muốn: dùng lưỡi tách hàm răng nhỏ ra rồi tiến vào trong.

- Ưm… - Vi thở mạnh ra. Hởi thờ càng ngày càng loạn, không thể kiểm soát. Có vẻ như con tim đang cháy kia thắng lý trí rồi thì phải? Những hình thức phản kháng, chống cự dường như không còn mà thay vào đó là sự xuôi theo dần dần của nhỏ.

Tay Khánh buông tay nhỏ ra, đưa lên mân mê cái ót cao với vùng da trắng mịn màng. Hai tay nhỏ cũng vòng sang cổ hắn ta mà đáp trả. Hơi thở cả hai ngày càng gấp! Hô hấp dường như quá khó khăn.

Môi Khánh từ từ lần xuống cái cổ trắng, Vi thở một cách khó khăn, ánh mắt có chút gì đó hơi mơ màng. Một chiếc khuy áo sơ-mi của Vi bị tháo ra, tiếp theo là cái thứ hai. Đến khi cái khuy thứ ba vừa bung ra, để lộ rõ từng đường cong trên người nhỏ cùng bộ đồ nội y màu đen thì, dường như lý trí quay trở lại với Vi. Nhỏ dùng hai tay đẩy Khánh ra, gương mặt vẫn còn ửng hồng và nhịp thở có chút gấp gáp.

- Dừng…dừng lại… - Vi vừa thở, vừa nói.

- … - Khánh cũng đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, có điều, mắt không thể rời khỏi người nhỏ. (Tên này biến thái!)

- Anh nhìn cái gì thế? Đồ biến thái, lợi dụng! – Vi căn răng, mắng.

- Anh…xin lỗi… - Khánh ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác.

- Lần sau đừng có hòng mà chạm vào người em nữa. Lần này may mà em dừng kịp chứ không… - Vi lườm nguýt.

- Thì có sao đâu nào? Có gì chịu hậu quả cho em thôi. – Khánh nhún vai.

- Anh điên à? Anh mới 18, còn em thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên đấy nhé! Đừng có ăn nói bậy bạ. – Vi trừng mắt.

- Thì sao nào? Ai dám nói em? Bây giờ cho dù anh với em chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần một lời nói của người lớn thì ai dám cãi? Thế lực của Ngọc Bảo và Hoàng Anh lớn đến mức nào em còn không rõ à?

- Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ít nhất đến năm 18 tuổi thì chúng ta không thể làm thế.

- Tại sao?

- Thứ nhất, em vẫn chưa hạ được Ngô Ngọc. Thứ hai, em vẫn còn trên cương vị là Nam ma nữ. Mặc dù bây giờ chưa bị lộ thân phận nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có. Em không muốn liên luỵ nhiều tới anh. Vả lại nếu lỡ như…em có thai thì sẽ rất phiền phức. Em không muốn sẽ đem lại nguy hiểm cho nó. – Vi cố gắng giải thích.

- …Được…tuỳ vào em cả thôi. – Khánh cười hiền, xoa đầu nhỏ.

- Ưm…trước mắt cứ như thế. Ít nhất sẽ mất hai năm, hoặc có lẽ còn hơn thế nữa.

- Anh chờ được…yên tâm đi em.

- Vâng.

- Vậy giờ chúng ta đi đâu? – Khánh hỏi.

- Về nhà đi anh. Em có hơi mệt. – Vi cười, tay khuy lại ba cái nút áo sơ-mi của mình.

- Được thôi! Chiều ý em. – Khánh nháy mắt, nhấn ga để chiếc xe phóng đi.

Bình luận





Chi tiết truyện