chương 57/ 261

Ngay lập tức, Khánh kéo nhỏ tới một quầy thời trang khác. Nhưng khi vừa chuẩn bị vào, Khánh bị Vi giật ngược lại. Cu cậu nhăn mặt, hỏi:

- Em sao vậy? Vào Thôi.

- Khoan… - Nhỏ nói.

- Sao vậy? Em mệt à? Hay tụi mình về? – Khánh sốt sắn.

- Không phải… - Vi lắc đầu nguầy nguậy trông rất dễ thương.

- Chứ em làm sao?

- Đói…sáng giờ chưa được ăn! – Vi nói rồi xoa xoa cái bụng mình.

- Ơ…quên…anh xin lỗi. Đi sớm mà quên mất em chưa ăn. Hay giờ chúng ta đi nhé. Em muốn ăn gì? – Khánh ân cần.

- Ừm…hamburger nha? – Vi nói rồi cười tươi.

- Được thôi. – Khánh gật đầu.

- Yeahhh…được ăn rồi! – Nhỏ nhảy lên vui mừng rồi nhanh tay kéo Khánh đi.

- Trẻ con thật! – Khánh khẽ lắc đầu.

Nhỏ thay đổi thái độ nhanh thật, mới đây còn làm mặt lạnh mà nghe tới được đi ăn là y như con nít.

Cả hai kéo tay nhau vào cửa hàng Loteria ở tầng 5. Khi vừa bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều hướng vào cả hai, mà nếu nói đúng hơn là Khánh nhà ta bởi vì từ khách cho đến nhân viên phục vụ hầu hết đều là con gái.

Có một sự khó chịu dâng lên từ từ trong lòng, nhẹ lắm nhưng nó đủ khiến cho Vi cảm thấy bực bội. Ngồi xuống một bàn gần bên cửa sổ, mặt nhỏ khó chịu thấy rõ. Khánh cũng bắt đầu ngồi xuống, nhìn nhỏ mà tên này thấy lạ, hỏi thăm:

- Em sao nữa vậy?

- Không sao! – Nhỏ làm như vẻ giận.

- … - Khánh nhún vai, khó hiểu với thái độ của nhỏ.

Từ trong quầy, một cô gái theo nhỏ nhận xét là nhìn được nhất trong dàn nhân viên ở đây, tuy nhiên vẫn còn thua nhỏ xa bước tới bàn của cả hai. Cô nàng này có mái tóc uốn xoăn lọn tới ngang lưng nhuộm highlight màu vàng. Gương mặt tròn, khá dễ thương, ưa nhìn, môi tô son màu cam và đánh một lớp phấn khá dày trên gương mặt. Chiếc áo sơ-mi trắng đồng phục được nhỏ ta mở hai cúc đâu tiên, cái váy màu đỏ mà nhỏ ta đang mang cũng bị lận vào để cho cái váy ngắn hơn. Tự tin với bản thân, ả ta cầm tờ menu đi về phía bàn của Vi và Khánh.

Nở một nụ cười mà “một số” thằng con trai có thể đổ, nhỏ ta dịu dàng nói với Khánh:

- Anh dùng gì ạ?

- À…cho an… - Khánh đang tính nói thì Vi chen ngang:

- Một scrim hamburger, một soy chicken set, một pepsi, một chicken shake… - Và vô số những thứ khác đều được Vi gọi.

- À…ờ…vậy còn anh dùng gì ạ? - Ả ta đánh ánh nhìn không mấy thiên cảm về phía Vi nhưng vẫn phải dịu giọng lại.

- Ờ…tôi… - Khánh đang tính trả lời nhưng ngay lập tức bị Vi chặn ngang họng:

- Không cần. Tôi gọi rồi. – Vi lạnh lùng.

- Hừ… - Ả ta hậm hực quay đi, bỏ lại một dấu chấm hỏi to đùng của Khánh với thái độ của hai cô gái.

- Em…hơi lạ đó! – Khánh nhìn Vi.

- Lạ? Chỗ nào? – Vi lườm lườm.

- Thì cứ chặn họng anh hoài! Với lại anh thấy hình như em với cô phục vụ kia có ác cảm với nhau thì phải? – Khánh nói.

- Hừ…chứ không lẽ để anh trả lời cái con ấy? Nó đang cố tia anh đấy ngốc ạ! Nhìn cái cách ăn mặc là đủ hiểu rồi! – Vi cáu.

- A…em ghen à? – Khánh reo lên.

- Ghen…gì? Vớ vẩn! – Vi cố xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu Khánh.

- Thế sao mặt em đỏ? – Khánh nhếch mép.

- Anh… - Vi trừng trừng mắt lên nhìn Khánh.

- Haha…anh đùa mà! – Khánh bật cười.

- … - Vi tức lắm nhưng nhỏ vẫn phải nuốt khan cục tức vào trong cổ họng.

Ả phục vụ ban nãy bước ra với cái khay thức ăn trên tay. Hậm hực nhìn Vi một cái, nhỏ ta quay sang Khánh nói giọng ngọt ngào:

- Anh dùng ngon miệng ạ! – Không quên nháy mắt một cái.

Khánh thấy thế cũng cười đáp trả nhưng chẳng may, cái hành động của hai người này đã lọt vào mắt Vi. Nhỏ mím môi, dùng chân đá Khánh một phát làm anh chàng đau thấy rõ.

Khánh xoa xoa chân, la oai oái mà Vi thì bắt đầu ngồi ăn một cách thản nhiên xem như không có gì. Nhỏ đã mang giày gót nhọn rồi mà đá một phát như thế thì đến thánh cũng chẳng đỡ nỗi chứ đừng nói tới anh Khánh người trần mắt thịt.

Thấy nh3 chẳng phán ứng gì, tên này cũng thôi la, ngồi chống cằm nhìn Vi ăn uống rồi tự cười một mình. Bỗng dưng, Vi quay sang nhìn Khánh, mặt nghiêm lên thấy rõ:

- Làm thế nào mà anh biết em là một trong ba người đứng đầu Killing?

- Hử? – Khánh nhướn mày.

- … - Vi nhún vai như kiểu: “Anh đã nghe câu hỏi rồi đấy!”

- À…vì anh là Dark Kun! – Giọng Khánh như đang đùa.

- Em không đùa! – Vi nghiêm giọng.

- Ờ…thật ra thì…lúc ở trường đua Tử Thần, em đã để ọi người biết, mình là Ellie angle. Bắt đầu từ đó, anh đã cho người điều tra về ba thủ lĩnh của Killing. Việc điều tra về ba người hơi vất vả cho người của bọn anh. May mắn là cuối cùng cũng phát hiện được trong một cảnh quay ở ngay góc quán bar, hình ảnh của ba thủ lĩnh đã được ghi vào, hơn thế nữa, lúc đó cả ba đều không mang mặt nạ. (Ba đứa nó khi dưới thân phận là thủ lĩnh của Killing phải deo mặt nạ để tránh rắc rối ở ngoài đời) Chính lúc đó, anh mới biết, Ellie angle chính là một trong ba thủ lĩnh của Killing. – Khánh kể.

- Không ngờ…có lúc tụi em lại sơ sót thế…cứ ngỡ là không bao giờ lộ chứ? Nhanh thật. – Vi nhếch môi nhàn nhạt.

- Thôi. Đừng nhắc chuyện đó nữa. Em ăn nhanh đi rồi chúng ta đi mua đồ. Anh muốn chọn một bộ thật đẹp cho em! – Khánh vui vẻ nói. Câu nói đó khiến tim Vi chợt thắt lại.

Câu nói ấy quen quá! Hình như đã có ai đó từng nói với nhỏ câu nói ấy. Một người mà nhỏ đang cố gắng quên đi. Cố gắng không nhớ tới. Ánh mắt nhỏ bất chợt chùn xuống làm Khánh lo lắng:

- Em sao vậy? Không khoẻ hay anh nói gì sai? – Khánh rối rít. Có lẽ vì đây là lần đầu biết thế nào là yêu một người nên tên này khá vụng về.

Nhìn Khánh lo lắng ình, Vi lại cảm thấy lo lắng. Khác với cảm giác ban nãy, bây giờ tìm nhỏ lại sợ cái gì đó. Nó giống như là nhỏ đang sợ mất đi một cái gì đó quan trọng lắm đối với bản thân vậy. Sự quan tâm, ân cần đối với nhỏ lúc này, Khánh sẽ giữ được đến bao lâu? Xung quanh tên này biết bao nhiêu cô gái với mọi lứa tuổi. Chỉ cần một câu nói, bất cứ cô gái nào cũng có thể làm tất cả mọi chuyện vì hắn.

Nhỏ sợ sẽ có một ngày, người con trai trước mặt mình sẽ lại bước tiếp, để mặt nhỏ cứ đứng tại chỗ tên con đường mà ngày xưa đã từng có một người làm vậy. Nhỏ thật sự sợ!

- Không có gì… - Nhỏ gạt đi nỗi lo lắng của Khánh. Nhỏ không thích Khánh quạn tâm nhiều đến mình như vậy vì nếu cứ như thế, nhỏ sợ sẽ bị tổn thương. Mà nhỏ thì lại rất sợ bị như thế…

- Ơ…không thì thôi!

Bình luận





Chi tiết truyện