chương 73/ 261

Lát sau, tụi nó cũng tới nơi. Xe của đoàn đi thẳng vào khuôn viên của khu resort chúng nó sẽ ở - Resort Minh Vi.

Khi vừa bước xuống xe, Thiên đã kéo tay nó đi tới một chỗ khuất người mà không để nó kịp ú ớ gì.

- Bỏ tay em ra coi nào! Chuyện gì vậy anh hai? – Nó nhăn mặt.

- Nói! – Anh nó gắt.

- Nói? Chuyện gì? – Nó chau mày.

- Chuyện chủ tịch Lãnh Cao Trình. – Anh nó nhìn thẳng vào mắt nó nói.

- Thế anh muốn em nói gì? – Nó thản nhiên.

- Em là người đã ra tay?

- Nếu anh biết thì đừng hỏi em! – Nó mỉm cười bình thản.

- Vậy là đúng rồi chứ gì? – Anh nói hỏi.

- Vâng. Là em. Chính em làm chuyện đó. – Nó gật đầu.

- Lệnh của D.E.A.T.H? – Anh nó hỏi.

- Vâng.

- Hừ…vậy thôi. – Anh nói nói rồi quay lưng đi.

Đã là lệnh của D.E.A.T.H thì anh cũng chẳng thể làm gì. Cho dù anh giỏi thật nhưng D.E.A.T.H quá mạnh. Anh muốn chống đối lại để mang cô em gái bé bỏng của mình ra khỏi cái chốn đó nhưng anh hoàn toàn bất lực. Không thể!

Cả hai quay trở lại chỗ mọi người đang đứng. Lúc này Trang, Vi và Thảo Anh đang “đấu võ mắt” với ba cô nàng kia.

Những tia điện chiếu từ hai bên chạm vào nhau khiến mọi người nghe cả tiếng “lẹt…xẹt…”

- Chuyện gì vậy? – Nó cất tiếng.

- Mày về rồi đó hả? – Vi quay sang nhìn nó.

- Phải? Chuyện gì vậy? – Nó hỏi.

- Có người gây chuyện thôi. – Trang nhìn nó cười hiền.

- Vậy sao? – Nó nở một nụ cười nhẹ. Chợt, nụ cười đó đập vào mắt một người, cảm giác thân thuộc bỗng tràn về, ở ngay tim nhói lên một nhịp…

- Không liên quan đến cô. Cút chỗ khác! – Nguyệt Thy trừng mắt.

- Ồ…hừ… - Nó giả bộ ngạc nhiên một chút rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng. Một cái nhếch môi xuất hiện.

- Cô cười gì? – Nhỏ Ngân lên tiếng.

- Chả phải tôi đã nói rồi sao? Không lẽ cô không xem lời tôi nói ra gì à? – Nó cười nhẹ nhàng.

- Cô là cái thá gì chứ? Venus của EV (Ở

- Ồ…phải. Tôi chẳng là gì. Trong tay tôi cũng chỉ là những thứ nhỏ bé đáng vứt vào một xó thôi nhỉ. Phải! Tôi thấy 3 cái mạng của ba người bẩn quá, chẳng đáng để nắm đâu. Vậy thì phải xoá nhanh nhanh chứ nhỉ? – Nó nói rồi cười khoái chí.

- Sao cơ? – Ba nhỏ đó đần mặt.

- Vẫn không hiểu à? – Thảo Anh cười kinh bỉ.

- … - Ba nhỏ đó không trả lời, chỉ nhìn tụi nó bằng ánh mắt dò xét.

- Là thế này… - Nó nói rồi búng tay cái “tách”.

Sau cái búng tay của nó, ngay lập tức, một làn gió lạnh thổi qua rợn tóc gáy tất cả mọi người. Toàn thể học viên lớp A1 túm tụm vào xem rồi mặt mũi biến sắc. Không thể tin là tụi nó dám làm vậy.

Ngân, Thy và Kim chẳng dám nhúc nhích hay ngọ ngậy gì cả vì chỉ cần một hành động nhỏ thôi, đầu dao nhọn hoắc sẽ cắm thẳng vào cổ tụi ả liền. Ba con dao sáng loáng chĩa thẳng vào cuống họng sợ hãi muốn cất lên tiếng rên rỉ nhưng chẳng thể làm gì. Vô vọng.

- Hừ…vui không? – Nó hỏi.

- Mày… - Thy tức giận trừng trừng mắt.

- Sao nào? Cảm giác có dễ chịu không? Đó là tự cô chuốc lấy. Đừng trách tôi. Chả phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Xem thường giá trị lời nói của tôi thì cô nên biết rằng mình sẽ có kết cuộc này! – Nó nói rồi phất tay cho ba đứa kia thả ba ả xuống.

Sau khi được thả, cả ba ngồi bệt xuống đất ôm lấy cuống họng thở dồn dập. Có vẻ như ba ả đã được tặng một phen ú tim rồi thì phải?

- Hừ…tôi tha lần này…không có nghĩa…lần sau ba cô còn cái may mắn ấy đâu! Nên mà biết giữ cái mạng của mình đi!! – Nó nói rồi đi thẳng, Thảo Anh, Vi, Trang, Thiên, Minh, Khánh và hắn cũng bước theo.

Bình luận





Chi tiết truyện