chương 22/ 261

Hiện tại, trong phòng Vip1…“Riingg…riingg…”Chuông điện thoại Minh réo liên tục, dai dẳng không chịu ngưng. Cậu chàng nhà ta khó chịu lấy ra cái điện thoại. Đập vào mắt anh chàng là 2 chữ: Bà xã to đùng. OMG!!! Anh chàng đã phạm vào nội quy cấm thứ 2: Không được để vợ chờ điện thoại quá lâu. Và hình phạt cho tội trạng này là…bị nhốt tự kỉ trong phòng tối 3 ngày không cho bước chân ra, không được ăn, chỉ được uống nước cầm hơi và để nhiệt độ trong phòng là từ 10 tới 130C. Còn khắc nghiệt hơn huấn luyện quân đội nữa.Minh hít sâu vào lấy can đảm, ngón tay run run nhấn nút nghe:“A…alo…”“Chồng ơiiiiiiiiiiiiiiiiii…” – Trang kéo dài giọng.“Hở…hở…có chuyện…chi không vợ?”“Điều 2 trong bản nội quy là gì?” – Trang nhẹ nhàng.“Là…không…không được…để vợ chờ…điện thoại…” – Minh lắp bắp.“Tốt…thế tại sao lâu quá không bắt máy?” – Trang vẫn tiếp tục nhẹ nhàng.“Ờ…tại…chồng…chồng bận chút việc! Phải bận…bận tắm nên không nghe kịp!” – Minh viện cớ.“Hừ…Thật sao?” – Trang nhếch môi.“Thật chứ!”“Thế thì thôi…mà chồng đang ở đâu vậy?” – Trang vẫn tiếp tục dịu dàng trong khi tay đang bóp tới mức chiếc điện thoại đảã xuất hiện vết nứt.“Thì bảo tắm tức là ở nhà chứ đâu?” – Minh cằn nhằn.“Thật vậy á?” – Trang nói, đồng thời ra hiệu cho tụi nó tiến về cửa phòng Vip1.“Thật chứ…chồng đâu dám nói dối vợ!” – Minh nuốt nước bọt cái “ực”.“Thế hả chồng?” – Giọng ngọt tới mức đầu dây bên này Minh rợn cả người. Lúc này, bốn dứa đã đứng trước cửa phòng Vip1.“Tôi cho anh ba giây ra mở cửa, không thì anh đừng trách tôi phá sập cái bar này! Một…” – Trang bắt đầu tiếng đếm với giọng lạnh tanh.“Ớ…ớ…vợ…”“Hai…”“Khoan…từ từ đã…”“Ba!” – Trang dứt tiếng đếm thì ngay lập tức một tiếng “RẦM” to phát ra.Cánh cửa phòng Vip1 bị đá tung ra. Có thể nói là lực dùng để đạp cái cửa này không hề nhỏ khi cánh cửa bị sập xuống luôn.Trang mặt hầm hầm bước vào làm Thiên suýt sặc rượu, Minh thì đơ người còn Đăng và Khánh vô cùng tức giận. Tụi nó thì lon ton chạy lại gần chỗ Thiên giúp anh thoát khỏi cơn ho vì sặc rượu của mình.Chuyện hay sắp bắt đầu!“Mấy cô biến hết khỏi đây cho tôi!” – Trang quát làm mấy con nhỏ chân dài kia cuống cuồng chạy mất dép nếu không muốn đăng kí hộ khẩu ở âm phủ sớm.Khánh cau có mặt mày:- Cô là cái quái gì mà dám làm vậy?

- Câm cái miệng vào đi! – Trang quay sang Khánh trừng trừng mắt.

- Cô… - Khánh điên người, tính lao vào Trang nhưng bị giọng nói của Vi chen vô:- Anh làm ơn đứng im đi nếu không khi muốn chết sớm!

- Thôi mà Trang…bình… - Minh tính dỗ ngọt Trang khi thấy tình hình quá căng thẳng nhưng cô lại nhìn anh như muốn giết chết, câu nói rít qua kẽ răng:- Anh ngồi im đó cho tôi!Minh không ho he gì nữa, chỉ biết ngồi im chịu trận làm Khánh với Đăng giật mình. Cái tên chẳng bao giờ biết sợ cái gì mà lại răm rắp nghe theo lời một cô gái sao? Thật quả là điều chẳng tưởng. Cô gái này thật sự phải xếp vào hàng cao thủ của các cao thủ!

- Thôi mà Trang…tha nó đi! – Thiên can nhưng nhanh chóng có kết quả không mấy khả quan hơn thằng bạn.

- Anh cũng ngồi yên đó! Em chưa xử anh cái tội để chồng em đi chơi bời với mấy cái đứa con gái hư hỏng đó là may rồi. Nhiều lời làm gì? – Trang gắt.

- Chồng? – Đăng nhắc lại.

- Tai tao có nghe nhầm không mày? – Khánh ngoáy lại cái lỗ tai.

- Hai người không nghe nhầm. Minh không không phải là “chồng” chẳng nhẽ lại là “vợ” tôi? – Trang nói.

- Ờ…cũng…cũng phải! – Khánh gật đầu.

- Chị ơi…lạc chủ đề! – Thảo Anh ở ngoài nhắc làm Minh thầm rủa trong lòng: “Ôi trời ơi…em không thương ông anh yêu quí này của em sao Thảo Anh?”.

- Tật nhiên là chị không quên…chỉ là phải trả lời một số câu hỏi thôi. Ra ngoài này đứng! – Trang mỉm cười với cô em rồi ra lệnh cho Minh. - Vâng. – Minh miễn cưỡng đứng dậy.

Bình luận





Chi tiết truyện