Tay cầm cái mũ bảo hiểm, tay còn lại vuốt ngược lại mái tóc dài xoăn lọn của mình, nhìn nó cực kì ngầu, đúng chất một playgirl. Nói cũng phải, nếu muốn nói về quậy thì Nhật Bản chính là địa bàn hoạt động chính của nó. Tối nay nó cũng muốn thả phanh một chút để xả stress những ngày gần đây.
Quần jeans đen với đôi bốt da cao gót màu đen, áo lệch vai lửng bằng da màu bạc có dòng chử KILLING màu vàng kim giúp nó tôn lên những đường nét của cơ thể. Đặc biệt là hai cái hình xăm yêu thích của nó. Một cái là hình hoa hồng đen với đầy gai nhọn ở dưới cái cổ trắng ngần và cái thứ hai là hình con bướm được cách điệu một cách huyền hoặc ở cạnh rốn. Hình xăm con bướm đó, trên thế giới này không tìm được đến cái thứ 3 vì đây là thứ duy nhất mà chỉ có nó và Ropez có chung mà thôi.
Đội mũ bảo hiểm vào, nó lên ga vọt đi khỏi căn biệt thự.
…
Mới chín giờ, nó cho xe vào bãi đỗ của trung tâm thương mại STYLE. Haiz…sớm như thế này mà đến bar thì cũng chẳng có chuyện gì vui thế nên thay vào đó, nó quyết định sẽ đi dạo một vòng khu trung tâm thương mại này vậy. Giết thời gian.
Nó đi dọc theo những dãy bán đồ nam, hai tai thì đeo dây phone nghe nhạc, gương mặt không một nét biểu cảm khiến người khác lạnh run.
Bỗng nhiên, nó hơi khựng người, đôi chân cũng dừng bước. Nó đang nhìn vào một shop thời trang chuyên bán áo khoác nam. Đôi lông mày chợt dán chặt vào nhau, tận sâu trong đáy mắt nó có một cái gì đó chuyển biến…nhẹ…
Nó nhớ…năm nó 12 tuổi, hắn 15…hắn đã từng nắm tay nó bước vào shop thời trang ấy. Hắn nói: “Anh thường mua áo khoác ở đây. Anh thích những kiểu dáng của thương hiệu này và…mấy cô bán hàng đó rất dễ thương.” Sau nó, hắn nhìn nó cười rất đểu. Đương nhiên là sau đó nó giận dỗi ra mặt, không thèm nói chuyện với hắn cả tuần lễ mãi cho đến khi hắn năn nỉ và nói rằng: “Mấy cô bán hàng đó dễ thương thì dễ thương thật nhưng đối với anh Tiểu An là nhất. Không ai có thể qua được Tiểu An của anh!”
Nó chợt cười…phải…không ai qua được Tiểu An của anh vì chính hắn đã biến nó thành cô gái hoàn hảo nhất. Xinh đẹp, thông minh, giàu có, đầy quyền lực…nếu nói nó đứng thứ hai thì không biết ai có thể là thứ nhất. Vì hắn mà nó đã tự biển đổi mình để rồi bây giờ những thứ thay đổi ấy lại chính là bản chất thật của nó. Muốn bỏ cũng khó. Giống như nó không thể từ bỏ máu vậy…
Chẳng hiểu thế nào mà nó lại bước chân vào shop thời trang ấy. Nhãn hiệu Prada. Không khó để một đứa như nó nhận ra hắn rất chuộng nhãn hiệu ấy khi lúc nào ra đường, hắn cũng đều mặc. Tự tát vào mặt một cái rõ đau, nó thật không hiểu con người mình. Bị người ta làm cho tổn thương là thế, bị người ta bỏ mặc là thế. Thế nhưng bất cứ thứ gì thuộc về người đó lại không thể lọt khỏi tầm mắt nó. Đó dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ, nó không ngờ mình lại không thể nào bỏ người đó ra khỏi suy nghĩ, ánh nhìn.
Nó đi lòng vòng trong shop, cũng chẳng biết là mình vào đây làm gì và mua gì. Chỉ là nơi đây khiến nó phải suy nghĩ và nhớ nhiều mà thôi.
Bàn tay đang lướt qua từng chiếc áo bỗng dừng lại. Lấy chiếc áo đó ra khỏi giá treo, nó đưa lên ngắm nghía. Là một cái khoác da màu đen, dài tay không có nhiều chi tiết cầu kì nhưng lại khiến nó phải nghĩ nhiều.
Hắn hợp với màu đen, phải, rất hợp. Nó không thể phủ nhận rằng màu đen giúp vẻ lạnh lùng của hắn tăng lên, đồng thời cũng tăng độ quyến rũ. Cái phong thái, tướng tá của hắn không phải ai cũng có được. Đó là kiểu ngang tàn, hống hách nhưng cũng lạnh lùng, khó đoán. Những cử chỉ dứt khoát, ngang ngược ấy đã cướp mất bao trái tim non nớt, chưa kể thêm những nét đẹp nam tính vốn có trên gương mặt ấy. Hắn thật sự hoàn hảo!
Và nó đã yêu con người hoàn hảo ấy đến ngạt thở. Yêu đến mức dù có tổn thương cũng chấp nhận bỏ qua. Mù quáng và ngu ngốc. Nhưng nó làm sao bây giờ? Có cách nào làm khác khi mãi mãi con tim luôn mạnh hơn lí trí? Lí trí vẫn là lí trí nhưng lí trí chẳng còn khi có hắn. Hắn khiến nó cứ đứng giữa bốn bức tường yêu đương không lối thoát, dù có cố gắng trốn chạy đến mức nào cũng không không thể bước ra.
Chính vì hắn hoàn hảo…hoàn hảo đến khó tin nên nó mới sợ. Làm sao để giữ chặt hắn mà hắn lại không thể rời xa? Nó không dám giữ chặt vì như thế, chẳng khác nào là trói buộc mà không có tình cảm. Nhưng nó cũng không dám nới lỏng bàn tay vì nó sợ, chỉ cần một chút thôi, yêu thương cũng có thể thả trôi theo gió. Giữ không được mà thả không chẳng xong, nó phải làm sao?
Cố gắng biến bản thân trở nên hoàn hảo, nó mong mình có thể xứng với hắn nhưng…chắc gì hoàn hảo là tình yêu của hắn sẽ hướng về nó? Chính bản thân mình còn ghét sự hoàn hảo ấy thì thử hỏi người khác thì sao?
Nó miết nhẹ tay theo cổ cái áo khoác. Nó nghĩ nếu hắn mặc chắc hợp lắm vì vốn hắn hoàn hảo thế thì mặc gì chẳng đẹp.
Suy đi nghĩ lại, chẳng biết vì sao nó lại đen tính tiền chiếc áo đấy. Nó thanh toán mà đôi mắt nó nét lạnh đáng sợ.
…
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1