chương 28/ 261

Khi nghe âm thanh phát ra từ cây súng, đám còn lại mỉm cười hạnh phúc vì chúng tự tin rằng mình sẽ không cần phải bỏ mạng dưới nòng súng ấy. Nó khi thấy cảnh tượng ấy, một nụ cười khinh khỉnh nở trên môi nhưng chỉ là thoáng qua, không ai có thể thấy…Thảo Anh ngẩng mặt lên nhìn bọn còn lại, một nụ cười uỷ dị nở trên môi.“Bùm…”Một tiếng nổ phát ra, không lớn cũng không nhỏ, chỉ có điều là ngay sau tiếng nổ thì một làn khói trắng xuất hiện lên dày đặc, che phủ tầm nhìn của tất cả mọi người, kể cả nó. Tuy không thể nhìn thấy gì nhưng nó biết, Thảo Anh đang làm gì và có chuyện gì đang xảy ra!“Áaaaaaaa…”Những tiếng thét cứ vang vang lên không ngừng. Cứ cách đều 5 giây là lại có một tiếng hét phát ra. Lớp khói dần tan đi, hiện ra là một viễn cảnh của địa ngục. Máu bắn tung toé khắp mọi nơi và bức tường trắng lại càng làm nổi bật lên màu đỏ sẫm của máu tươi.Hiện tại, tất cả mọi người đều đã bị hạ gục. Trên bãi chiến trường đầy máu chỉ còn lại mỗi Thảo Anh và Trang. Lớp khói vừa rồi đã làm cho bọn kia không thể hành động nhưng điều đó lại là ưu thế giúp hai chị em càng nhanh chóng kết thúc trận chiến này.Dựa vào lớp khói, Trang và Thảo Anh nhanh chóng rút một con dao găm từ trong người ra và lướt qua từng người rồi tặng họ một nhát dao chí tử. Xong xuôi, cả hai chị em vứt con dao xuống nền đất đẫm máu rồi bước về phía chỗ nó đang đứng.Nó cười hiền với hai người, nói:- Làm tốt lắm!Sau đó, nó liên lạc bộ đàm với Bảo Vi:“Cho người đến dọn dẹp nhanh đi.”“Ok! Tuân lệnh sếp!” – Bảo Vi đùa.Nó quay lại nhìn Trang và Thảo Anh, lo lắng hỏi:- Cả hai ổn hết chứ?

- Ừm…ổn, chỉ xướt xát ngoài da thôi, không đáng lo. – Thảo Anh trả lời rồi dùng tay, cô vuốt hết máu đang dính trên người mình vẩy xuống đất.

- Chị cũng thế. Không sao. – Trang mỉm cười với nó.

- Vậy thì chúng ta về thôi. Cũng gần năm giờ sáng rồi. Giờ về chỉ cần tắm rửa rồi leo lên xe phóng tới trường đi học luôn. – Nó nói.

- Còn đi học nữa á? Nghỉ một ngày cũng được mà/ - Thảo Anh nhăn mặt.

- Không được! Tụi mình đi mà giấu anh hai nên nếu không đi học, anh ấy sẽ nghi mất. Lúc đó, anh ấy mà hỏi thầy thì chắc chết cả bọn! – Nó trề môi.

- Đành vậy… - Thảo Anh trả lời chán nản. Xong xuôi, tụi nó ra xe gặp Bảo Vi rồi trở về nhà chuẩn bị để đi học.

Bình luận





Chi tiết truyện