Cả bảy người kéo nhau vào canteen của trường. Mọi người trong canteen đều kinh ngạc khi thấy nó và Bảo Vi đi cùng ba hotboys nổi nức tiếng trong trường và nhất đại tiểu thư tập đoàn địa ốc thế giới. Ai ai chẳng biết, muốn đi cùng họ đã là một việc quá không tưởng mà trong khi đó, hai đứa nó vừa đi vừa nói chuyện thân mật nữa chứ.Cả bọn chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Thiên lên tiếng trước:- Mấy đứa ăn gì?
- Em ăn một phần salad với ly nước cam ép. – Thảo Anh nhẹ nhàng nói.
- Ừ…còn hai đứa? – Thiên quay sang hỏi hai con tiểu quỉ.
- Hừm…hai cho em một suất salad giống Anh Anh, ba phần sandwich bơ, một phần gà nướng, bốn phần cơm thập cầm, hai phần canh kim chi, hai ly nước chanh…thế nhé hai! – Nó cười toe còn ha tên bọn hắn thì suýt té ghế.
- Ừm…em thì sao Bảo Vi? – Thiên hỏi.
- Em…ờ…khoảng hai suất bít tết, ba phần cơm chiên hải sản và hai ly sữa tươi là được! – Bảo Vi nhẹ nhàng.
- Ặc…hai cô là người hay lợn vậy? – Khánh không khỏi ngạc nhiên.
- Không cần nhìn thế đâu? Bộ anh chưa bao giờ thấy Anh Anh ăn như thế bao giờ à? – Bảo Vi nhíu mày.
- Anh Anh? Ai thế? – Hắn hỏi.
- Là Thảo Anh ý. – Bảo Vi nói.
- À…chưa. Thảo Anh không ăn nhiêu thế bao giờ. – Hắn gật gù rồi nói.
- Ôi…Anh Anh ơi. Tao không ngờ vì muốn giữ hình tượng nên mày cũng ăn ít lại đấy. – Nỏ thốt lên.
- Hìhì…tao mà. Đã lỡ rồi thì diễn cho trót luôn. Ở đây thế thì về nhà ăn bù vào. Chứ mày nghĩ tao ăn nhiêu đó thì làm sao đủ calo cho cơ thể hoạt động bình thường? – Thảo Anh trề môi.
- Tao phục mày. – Nó và Vi đồng thanh.
- Thôi. Mày thì sao Đăng? – Thiên nhìn hắn hỏi.
- Ừm…một ly café thôi được rồi. – Hắn thờ ơ.
- Vậy nhé. Tao với hai đứa mày đi lấy đồ ăn, chứ nhiêu ấy tao bưng sao nổi. Đi. – Thiên nói với Khánh và Minh rồi kéo cả hai thằng đi luôn không kịp ú ớ câu nào.Hắn ngồi đeo tai phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nó, Vi và Thảo Anh ngồi tám mọi chuyện từ trên trời cho tới dưới đất một cách rất vui vẻ. Cả hai đứa nó không gặp Thảo Anh gần hai năm rồi. Cách đây hai năm, Thảo Anh dành được một suất học bổng của một trường đại học rất nổi tiếng ở Pháp về chuyên ngành thời trang. Cô nàng này vừa học vừa tham gia nghiên cứu, sản xuất nước hoa và đầu quân ột tập đoàn lớn của Pháp trong quá trình đi du học.Cả ba vốn là bạn thân từ nhỏ. Tất cả mọi thứ từ tính cách, sở thích cho đến lối suy nghĩ của Vi và Thảo Anh, nó đều hiểu hết. Nhưng duy chỉ có nó là cả hai con bạn không thể nào hiểu nổi. Phải chăng, hai người bạn thân không hiểu nổi nó là vì nó quá khép kín với cả hai hay do nó quá đơn giản, đến mức không ai có thể nghĩ nó như thế?Đang nói chuyện, mắt nó bỗng liếc sang phía hắn một cái rồi không di chuyển nữa. Nó nhìn hắn. Cái gì đây? Tại sao nó lại nhìn hắn như thế này? Nó có từng nhìn ai như thế bao giờ đâu? Hay là vì…hắn giống ai đó mà trong tìm thức của nó từng tồn tại? Hay là vì…hắn có một nét quen thuộc mà kí ức đã mất đi của nó vốn đã có mặt hắn?Đau…Thứ mà nó có thể cảm nhận lúc này là đau…Nó cau mày cố chịu đựng, không muốn lộ rõ rằng, đầu mình đang đau như thế nào. Nhưng cuối cùng là tại sao? Kí ức của nó, quá khứ mà nó đã mất đi tại sao cứ mỗi lần muốn nhớ lại thì lại thấy đau đầu thế này?
- Cô sao vậy? – Hắn không phải là con người bất cần, chỉ đơn giản là giả bộ như thế mà thôi nhưng thật chất là một con người sắc bén.
- Hừ…anh không cần quan tâm. – Nó lắc đầu, khẽ nhếch môi.
- Mày sao vậy An? – Vi lo lắng.
- Không lẽ…mày lại… - Thảo Anh dè chừng một cách lo ngại một điều gì đó.
- Hình như thế? – Nó cười khổ. Đúng là hai con bạn này hiểu nó thật, nó chưa cần nói nhưng cả hai đều có thể đoán ít nhiều những gì đang diễn biến trong nó. Nhưng liệu rằng…hiểu từng đó đã đủ?
- Thế mày có sao không? Ổn không? Hay xin nghĩ phép nhá. – Thảo Anh hỏi tới tấp.
- Ừ…không khoẻ mà. – Vi nói tiếp.
- Không sao đâu. – Nó cười, lắc lắc đầu.
- Cố chịu mà không nói với người khác thì sẽ có ngày cô không những không giúp được cho bản thân mà còn gây nguy hiểm cho người khác. – Hắn nhìn nó.
- Không cần anh quân tâm. – Nó nhíu mày.
- Cứng đầu và lạnh hơn lần đầu tôi gặp cô. Cuối cùng thì đâu mới là con người thật? – Hắn nhìn nó với ánh mắt dửng dưng nhưng câu hỏi thì không có vẻ như thế.
- Đây mới là thật. Lần đó do muốn mua cái nhẫn nên bách quá tôi mới làm vậy. – Nó điềm nhiên trả lời.
- Ra là thế. – Hắn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi đứng dậy bỏ đi.
- Đi đâu vậy Đăng? Ba người kia mua đồ ăn sắp về rồi. – Thảo Anh hỏi.
- Nghe điện thoại, lát vào sau.
- Hắn trả lời rồi đi ra ngoài.
- Hừ…cái tên này lúc nào cũng khó hiểu. Thôi, hai người ngồi đây chút nhá. Tao đi vệ sinh chút ra liền. – Thảo Anh nói với tụi nó rồi cũng chạy đi. Còn nó và Vi ngồi lại ở cái bàn đó. Từ ngay cái bàn ở góc canteen, bốn cô gái bước về phía hai đứa nó. Nhỏ đi đầu đạp đổ cái ghế kế chỗ nó ngồi làm cái ghế ngã ngửa phát ra âm thanh không nhỏ.
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1