chương 14/ 261

Cả bảy người kéo nhau vào canteen của trường. Mọi người trong canteen đều kinh ngạc khi thấy nó và Bảo Vi đi cùng ba hotboys nổi nức tiếng trong trường và nhất đại tiểu thư tập đoàn địa ốc thế giới. Ai ai chẳng biết, muốn đi cùng họ đã là một việc quá không tưởng mà trong khi đó, hai đứa nó vừa đi vừa nói chuyện thân mật nữa chứ.Cả bọn chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Thiên lên tiếng trước:- Mấy đứa ăn gì?

- Em ăn một phần salad với ly nước cam ép. – Thảo Anh nhẹ nhàng nói.

- Ừ…còn hai đứa? – Thiên quay sang hỏi hai con tiểu quỉ.

- Hừm…hai cho em một suất salad giống Anh Anh, ba phần sandwich bơ, một phần gà nướng, bốn phần cơm thập cầm, hai phần canh kim chi, hai ly nước chanh…thế nhé hai! – Nó cười toe còn ha tên bọn hắn thì suýt té ghế.

- Ừm…em thì sao Bảo Vi? – Thiên hỏi.

- Em…ờ…khoảng hai suất bít tết, ba phần cơm chiên hải sản và hai ly sữa tươi là được! – Bảo Vi nhẹ nhàng.

- Ặc…hai cô là người hay lợn vậy? – Khánh không khỏi ngạc nhiên.

- Không cần nhìn thế đâu? Bộ anh chưa bao giờ thấy Anh Anh ăn như thế bao giờ à? – Bảo Vi nhíu mày.

- Anh Anh? Ai thế? – Hắn hỏi.

- Là Thảo Anh ý. – Bảo Vi nói.

- À…chưa. Thảo Anh không ăn nhiêu thế bao giờ. – Hắn gật gù rồi nói.

- Ôi…Anh Anh ơi. Tao không ngờ vì muốn giữ hình tượng nên mày cũng ăn ít lại đấy. – Nỏ thốt lên.

- Hìhì…tao mà. Đã lỡ rồi thì diễn cho trót luôn. Ở đây thế thì về nhà ăn bù vào. Chứ mày nghĩ tao ăn nhiêu đó thì làm sao đủ calo cho cơ thể hoạt động bình thường? – Thảo Anh trề môi.

- Tao phục mày. – Nó và Vi đồng thanh.

- Thôi. Mày thì sao Đăng? – Thiên nhìn hắn hỏi.

- Ừm…một ly café thôi được rồi. – Hắn thờ ơ.

- Vậy nhé. Tao với hai đứa mày đi lấy đồ ăn, chứ nhiêu ấy tao bưng sao nổi. Đi. – Thiên nói với Khánh và Minh rồi kéo cả hai thằng đi luôn không kịp ú ớ câu nào.Hắn ngồi đeo tai phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nó, Vi và Thảo Anh ngồi tám mọi chuyện từ trên trời cho tới dưới đất một cách rất vui vẻ. Cả hai đứa nó không gặp Thảo Anh gần hai năm rồi. Cách đây hai năm, Thảo Anh dành được một suất học bổng của một trường đại học rất nổi tiếng ở Pháp về chuyên ngành thời trang. Cô nàng này vừa học vừa tham gia nghiên cứu, sản xuất nước hoa và đầu quân ột tập đoàn lớn của Pháp trong quá trình đi du học.Cả ba vốn là bạn thân từ nhỏ. Tất cả mọi thứ từ tính cách, sở thích cho đến lối suy nghĩ của Vi và Thảo Anh, nó đều hiểu hết. Nhưng duy chỉ có nó là cả hai con bạn không thể nào hiểu nổi. Phải chăng, hai người bạn thân không hiểu nổi nó là vì nó quá khép kín với cả hai hay do nó quá đơn giản, đến mức không ai có thể nghĩ nó như thế?Đang nói chuyện, mắt nó bỗng liếc sang phía hắn một cái rồi không di chuyển nữa. Nó nhìn hắn. Cái gì đây? Tại sao nó lại nhìn hắn như thế này? Nó có từng nhìn ai như thế bao giờ đâu? Hay là vì…hắn giống ai đó mà trong tìm thức của nó từng tồn tại? Hay là vì…hắn có một nét quen thuộc mà kí ức đã mất đi của nó vốn đã có mặt hắn?Đau…Thứ mà nó có thể cảm nhận lúc này là đau…Nó cau mày cố chịu đựng, không muốn lộ rõ rằng, đầu mình đang đau như thế nào. Nhưng cuối cùng là tại sao? Kí ức của nó, quá khứ mà nó đã mất đi tại sao cứ mỗi lần muốn nhớ lại thì lại thấy đau đầu thế này?

- Cô sao vậy? – Hắn không phải là con người bất cần, chỉ đơn giản là giả bộ như thế mà thôi nhưng thật chất là một con người sắc bén.

- Hừ…anh không cần quan tâm. – Nó lắc đầu, khẽ nhếch môi.

- Mày sao vậy An? – Vi lo lắng.

- Không lẽ…mày lại… - Thảo Anh dè chừng một cách lo ngại một điều gì đó.

- Hình như thế? – Nó cười khổ. Đúng là hai con bạn này hiểu nó thật, nó chưa cần nói nhưng cả hai đều có thể đoán ít nhiều những gì đang diễn biến trong nó. Nhưng liệu rằng…hiểu từng đó đã đủ?

- Thế mày có sao không? Ổn không? Hay xin nghĩ phép nhá. – Thảo Anh hỏi tới tấp.

- Ừ…không khoẻ mà. – Vi nói tiếp.

- Không sao đâu. – Nó cười, lắc lắc đầu.

- Cố chịu mà không nói với người khác thì sẽ có ngày cô không những không giúp được cho bản thân mà còn gây nguy hiểm cho người khác. – Hắn nhìn nó.

- Không cần anh quân tâm. – Nó nhíu mày.

- Cứng đầu và lạnh hơn lần đầu tôi gặp cô. Cuối cùng thì đâu mới là con người thật? – Hắn nhìn nó với ánh mắt dửng dưng nhưng câu hỏi thì không có vẻ như thế.

- Đây mới là thật. Lần đó do muốn mua cái nhẫn nên bách quá tôi mới làm vậy. – Nó điềm nhiên trả lời.

- Ra là thế. – Hắn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi đứng dậy bỏ đi.

- Đi đâu vậy Đăng? Ba người kia mua đồ ăn sắp về rồi. – Thảo Anh hỏi.

- Nghe điện thoại, lát vào sau.

- Hắn trả lời rồi đi ra ngoài.

- Hừ…cái tên này lúc nào cũng khó hiểu. Thôi, hai người ngồi đây chút nhá. Tao đi vệ sinh chút ra liền. – Thảo Anh nói với tụi nó rồi cũng chạy đi. Còn nó và Vi ngồi lại ở cái bàn đó. Từ ngay cái bàn ở góc canteen, bốn cô gái bước về phía hai đứa nó. Nhỏ đi đầu đạp đổ cái ghế kế chỗ nó ngồi làm cái ghế ngã ngửa phát ra âm thanh không nhỏ.

Bình luận





Chi tiết truyện