chương 29/ 261

“Bộp…”Nó thẳng tay ném cái cặp vào chỗ ngồi của mình, thả người xuống rồi nằm gục luôn trên bàn mà ngủ. Thảo Anh và Bảo Vi bước vào sau nó nhưng cái hành động quăng cặp lên bàn rồi nằm dài ngủ thì chẳng khác là mấy. Cả ba mệt đừ người đến mức không nói nổi.Thảo Anh sau trận chiến đêm qua thì để lại trên làn da trắng nõn như sữa của mình không ít các vết thương ngoài da. Hầu hết đều là những vết xướt chỉ ứa chút máu do dao găm, đao, mã tấu của bọn đêm qua gây ra, không đáng lo nhưng cũng đủ khiến bất kì ai nhìn vào cũng xót xa cho cô công chúa bé nhỏ này.Bảo Vi thì do cả đêm qua không được ngủ, cộng thêm việc cứ phải dán mắt vào màn hình vi tính gần bốn tiếng đồng hồ liền trong cái hoàn cảnh không hề có điện đóm gì nên giờ hai mắt thâm quần như gấu trúc và mỏi vô cùng. Chưa kể suốt cả đêm hôm qua, cô nàng còn phải phân tích hàng tá thứ thu được sau trận chiến để báo cáo về cho tồ chức.Nó thì phải nói là cũng khá thê thảm. Sau khi chở hai chị em kia về nhà thì nó phải ở lại băng bó cho cả hai. Vết thương khá nhiều nên nó hoạt động không ngừng nghỉ, một tay sát trùng, xức thuốc, tay còn lại thì cầm bông xoa đều, sau đó phải băng bó lại bằng gạc hoặc băng keo cá nhân làm nó mỏi nhừ hết cả tay.Bốn tên bọn hắn bước vào (tính luôn hai ông anh quý hoá của nó và Vi). Anh hai nó nhanh chóng nhận ra sự khác thường ở ba đứa. Bình thường, vào tới lớp là nó gây chuyện, không thì ngồi đàm đúm làm bà tám, không khi nào mà nó ngồi yên. Thế mà hôm nay vào lớp lại thấy cái cảnh tượng “án binh bất động” của ba cô nàng nhà ta thì ai mà không lạ cho được?Thiên bước đến bàn nó, cố hết sức để gọi nó dậy nhưng vô ích. Cả đêm qua không ngủ, giờ thử hỏi nằm xuống là nó ngủ liền thì ai mà kêu dậy cho nổi? Minh cũng lặp lại hoàn cảnh tương tự giống Thiên khi kêu Vi. Bất đắc dĩ, cả hai ông anh đều bó tay.Hắn với Khánh thì cả hai tên đều chẳng màng đến hai đứa nó mà cứ một tên thì tía lia cái mồm, một tên thì đăm chiêu suy nghĩ. Tên cứ huyên thuyên mãi là Khánh. Tên này đang nói với hắn về một em cực sexy, nóng bỏng mà hắn vừa quen được trên đường từ bar về nhà hôm qua. Còn tên đăm chiêu suy nghĩ tất nhiên là hắn. Còn về việc hắn suy nghĩ gì thì…không ai biết!Bốn chàng hoàng tử ai về chỗ nấy. Tuy nhiên, khi vừa đặt cái cặp xuống bàn thì Thiên bỗng dưng hét:- Thảo Anh??? Tiếng la bất thình lình của anh làm Thảo Anh bật người ngồi dậy ngơ ngác nhìn. Mãi lúc sau, cô nàng mới nói được vài từ:- À…anh mới tới ạ?

- Anh tới lúc nào không quan trọng. Nhưng tại sau chân tay lại ra nông nỗi này? Em bị gì thế? – Thiên lo lắng.

- Không có gì đâu anh. Do…bất cẩn nên ngã chút thôi mà! – Thảo Anh mặt mày trắng bệch, mồ hôi ứa ra. Rõ ràng là cô nàng đã dùng một lớp phấn mỏng phủ lên những vết thương nhỏ để tránh bị phát hiện, chỉ chừa lại những chỗ phải băng gạc và băng keo cá nhân thôi kia mà? Vậy mà sao anh vẫn thấy được những chỗ đã phủ phấn thế?

- Ngã? Ngã ở đâu mà trầy xướt da dữ vậy? – Thiên tiếp tục.

- À…ở…ở…trước cổng nhà! – Cô nàng nói dối.

- Thật không? – Thiên nhíu mày.

- Vâng! Thật! – Thảo Anh gật đầu lia lịa.

- Tạm tin. Thôi cô giáo vào lớp rồi. – Thiên nhíu mày một hồi rồi mới chịu nói tin làm Thảo Anh cứ tưởng rằng mình sắp chết đến nơi rồi chứ. …

Bình luận





Chi tiết truyện