chương 217/ 261

Thảo Anh tắt tính hiệu từ bộ đàm, tay với lấy ly rượu Vodka đặt cạnh bàn lên uống một hơi. Cô nàng đã ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ để chờ tính hiệu từ cô bạn thân của mình.

Đứng dậy vươn vai một cái, Thảo Anh nhặt từ trên giường một đôi găng tay da màu đen đeo vào cẩn thận rồi bước tới phía cửa sổ - nơi đối diện với cửa sổ phòng 306 Vip của Kama. Tại đó đặt sẵn một khẩu súng SR25 đư...ợc cải tiến vượt bậc – món vũ khí mà Thảo Anh rất thích. Trong các loại súng bắn tỉa thì đây là món đồ chơi Thảo Anh tâm đắc nhất, có thể nói, đây là loại súng được sản xuất tại Mĩ nhưng khi về đến tay cô nàng đã được tân trang lại rất nhiều. Các ưu điểm được tăng lên vượt trội còn những khuyết điểm được giảm xuống nhất có thể. Đó là những điều mà bà hoàng súng ống Vanessa đã làm.

Đặt mắt vào kính ngắm, ngón tay trỏ của bàn tay phải mân mê trên cò súng. Cô nàng nhìn thấy lão Kama đang ngồi ở sofa quay lưng về phía mình, gọi điện thoại cho ai đó.

- Đừng trách tôi nhé…là tại ông thôi! – Thảo Anh liếm nhẹ môi, cười.

Ngón tay đặt vào cò súng nghiêm chỉnh, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn khi làm việc chính là cách mà Thảo Anh làm việc.

Đúng! Kẻ thay mặt Thần chết phán cho lão Kama bản án tử hình đêm nay không phải là Vi mà mà Thảo Anh – con người đầy uy quyền với nòng súng chĩa thẳng đối thủ không chút khoan nhượng.

Khi Kama vừa buông cái điện thoại xuống, Ngón tay dài đẹp kia từ từ nhấn mạnh cò súng khi đã ngắm vào giữa mái đầu kia. Hai từ ngữ không đầu đuôi buông xuống cũng chính là lúc sinh mạng kia kết thúc một cách chóng vánh:

- Kết thúc!

“Choang”

Viên đạn xuyên qua lớp kính cắm thẳng vào đầu Kama từ phía sau. Hắn chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn nào đã gục với ánh mắt trợn trắng vằn lên những tia máu đỏ và dòng nước ấm đặc sệt đầy mùi tanh tương ra từ cái lỗ tròn sau đầu. Hắn ta chết không kịp nhắm mắt!

“Phát súng đẹp đó, xuống đi, anh đứng trước cổng chờ em này.” – Giọng Thiên trầm ấm vang lên mang theo sự yêu chiều.

“Vâng…chờ em chút.” – Thảo Anh dịu dàng đáp lại, nhanh chóng dọn khẩu súng vào một cái túi lớn rồi bước nhanh ra ngoài, để lại trên bàn cái ly không và chai rượu Vodka vơi quá nửa.

Bình luận





Chi tiết truyện