Sảnh nơi diễn ra buổi lễ đính hôn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và bong bóng. Khách mời tham dự toàn những người có tên tên tuổi, có máu mặt.
Hơn một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu mà mọi người đều đã tới rất đông. Nó nhìn một lượt và cảm thấy khó chịu trước cái hành động của hai con người trước mặt. Một người là ông anh trai yêu quý của nó và một người là con bạn thân từ thuở...lọt lòng đến nay.
Không thể chịu đựng nổi nữa, nó kéo tay Thiên tới một góc khuất, quyết định làm cho ra lẽ mọi chuyện:
- Anh với Thảo Anh gần đây làm sao thế?
- Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Anh nó lấp liếm, nét bối rối thoáng qua đôi mắt màu café.
- Đừng có chối với em. Làm như em không thấy được vậy. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự gượng gạo của anh và nỗi buồn trong mắt Thảo Anh! – Nó bặm môi.
- Thật…thật sự là không có gì mà…
- Anh đừng có chối!
- Không có!
- Có!
- Không mà!
- Có. Rất rõ ràng!
- Em đừng có nói nữa được không? Anh mệt với Thảo Anh lắm rồi! – Thiên gắt.
- Thảo Anh làm cái gì nên tội mà anh đối xử với nó như thế? – Nó trừng mắt lại với anh mình.
- Tại cô ấy không chịu hiểu cho anh thôi. Cô ấy không chịu nghe anh giải thích và không nghĩ rằng đó chỉ là hiểu lầm! – Thiên rầu rĩ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
- Thảo Anh hiểu lầm, nghĩ rằng anh đi chơi với Thiên Kim. – Thiên nhăn nhó, ôm đầu.
- Sao lại thế? – Nó nhíu mày.
- Tuần trước, Thảo Anh gọi điện thoại rủ anh đi chơi nhưng anh còn phải giải quyết một chút chuyện ở công ty nên không đi cùng cô ấy được. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, anh cầm theo điện thoại nói chuyện với cô ấy nên không tắt máy. Lúc vừa mở cửa thì Thiên Kim chạy ào vào rồi bảo anh đi chơi cùng. Không may là Thảo Anh nghe được nên hiểu lầm, nghĩ là anh đi với Thiên Kim, bỏ mặc cô ấy. Thế là giận anh luôn. Haizz… - Thiên kể rồi thở dài.
- Vậy sao không giải thích? – Nó lườm ông anh.
- Thảo Anh không chịu nghe. – Thiên lại thở dài.
- Một tên gái theo đầy như anh mà cũng không biết cách làm hoà với Thảo Anh sao?
- Thật sự là không.
- Ưm…anh thích Thảo Anh chứ? – Nó hỏi một câu khiến Thiên giật mình.
- Sao? – Anh nheo mắt.
- Em hỏi: Anh thích Thảo Anh không? Hay anh yêu nó?
- Sao em hỏi vậy? – Thiên ngượng, mặt bắt đầu đỏ lên.
- Anh không cần biết. Trả lời đi. – Nó bắt đầu cáu.
- Ờ…thì…
- Thì sao?
- Thì…thì… - Thiên lắp bắp.
- Thì sao? Nói lẹ đi! – Nó hối.
- Thì…thì là...là…
- Mệt quá! Là tới sáng mai à? Là gì mà lắm thế? Nói nhanh giùm em một cái coi. Mệt anh lắm rồi đó! – Nó cáu tiết.
- Ừm…thì đúng là vậy… - Thiên cúi mặt.
- Anh yêu nó thật sao? – Nó nheo mắt đầy nghi ngại mặt dù trong lòng thì vui sướng tới phát hét.
- Ừm…
- Vậy thì được rồi. Đi nói cho nó biết đi. – Nó nhẹ lòng.
- Nói? Nói cái gì? – Thiên mặt ngu ngơ.
- Thì nói ba tiếng: Anh yêu em. Có đơn giản vậy thôi mà anh không biết à? Nó chờ anh nói với nó hơn mười năm rồi đấy! Nói xong đảm bảo nó hết giận.
- Mười năm? – Thiên tròn mắt.
- Ừ…bộ anh không biết hả? – Nó nghiêng đầu nhìn Thiên.
- Anh có biết đâu? Anh cứ nghĩ cô ấy không thích anh…
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- Thảo Anh nói chuyện với tên nào cũng ngọt ngào hết…
- Ngốc xít! Đó là bản tính của nó rồi. Ai nó cũng thế thôi. Từ nhỏ sinh ra nó đã vậy thì anh trách nó làm sao được? Vả lại cho dù nó có dịu dàng với bất cứ thằng nào đi chăng nữa thì đối với anh, nó luôn luôn quan tâm và hướng mắt về phía anh. Anh hay lo thừa nhỉ? – Nó khoanh tay nhìn ông anh trai.
- Anh…không biết!
- Mệt anh quá! Con Thảo Anh nó mất ngủ gần nửa tháng nay vì anh rồi đấy, liệu mà làm. Nó mà bệnh là em tống anh vào nhà xác ngay và luôn. Mau đi xin lỗi rồi nói cho nó biết nhanh. – Nó hối thúc.
- Nhưng mà… - Thiên đang nói thì nó chặn ngang họng anh:
- Nhưng nhị cái đầu cha à? Có đi nhanh lên không thì bảo? – Nó hăm he.
- Haizz…anh chịu em. Rồi, anh đi! – Thiên thở dài.
- Tốt. Nhớ mà tranh thủ thời cơ, càng nhanh càng tốt đi. Anh Kiệt để ý nó lâu lắm rồi đấy. Anh mà chậm tay thì em không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Nói cho anh biết, em chỉ chịu mỗi Thảo Anh làm chị dâu em thôi đấy. – Nó cười gian, lém lỉnh.
- Biết rồi. – Thiên trưng cái bộ mặt khổ sở ra nhìn nó.
- Ừm… em đi trước. Tối nay, làm ơn giúp Thảo Anh, em sợ…nó sẽ rất sock…khi thấy bác ấy ở đây. – Nó nói nhỏ vào tai Thiên rồi bỏ đi, không thèm quay lại xem phản ứng trên gương mặt anh trai như thế nào.
…
Truyện được chia sẻ tại [. - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Hãy truy cập san truyen. để đọc chương mới nhất
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1