chương 152/ 261

Dừng chân ở một khoảng cách vừa phải, Khánh lễ phép:

- Chào hai bác.

- Chào cậu. Cậu là… - Bà Trương nhìn Khánh bằng ánh mắt dò xét.

- Là bạn trai của Vi ạ. – Khánh thẳng thắn nói mà không biết rằng, câu nói ấy khiến một người đứng đằng sau tấm lưng vững chãi ấy phải rớt nước mắt vì cảm động.

- Cậu tên gì? – Ông Trương nhìn người con trai trước mặt, thầm đánh giá.

- Dạ…cháu tên Nguyễn H...oàng Anh Khánh.

- Khánh? – Bà Trương khẽ cau mày. Không phải chứ?

- Vâng. – Khánh gật đầu.

- Cậu thật sự là bạn trai con Bảo Vi? Cậu có biết là cuộc hôn nhân này rất quan trọng không? Khoảng tiền mà tập đoàn Ngọc Bảo có thể nhận nếu đồng ý tác hợp cho con bé và Vương Hoàng là rất lớn. Cậu nghĩ mình đền bù nổi? – Bà Trương lấn lướt.

- Vậy từng ấy tiền để đổi lấy hạnh phúc của Vi, bác thấy có đáng không? – Khánh nói, giọng như cười.

- Cậu…

- Hạnh phúc của Vi đáng giá hơn đồng tiền nhiều. Cháu nghĩ lẽ ra điều này hai bác phải hiểu chứ?

- … - Ông bà Trương nhìn nhau, không trả lời.

- Nếu bác muốn tiền thì được thôi. Cháu cũng có thể cho bác. 10% cổ phần của Hoàng Anh đã đủ? Cháu nghĩ là nó đã hơn 35% cố phần của Triệu Vương rồi đấy ạ. – Khánh cứng rắn nói. Thật sự nếu đem tiền nhà Khánh so với tiền nhà Vương Hoàng thì chẳng khác nào so voi với kiến cả. Gía trị cổ phần của Hoàng Anh gấp 8 lần Triệu Vương!

- 10%? Cậu lấy đâu ra số tiền ấy? Sao cậu lại có cổ phần của Hoàng Anh? Cuối cùng thì cậu là ai? – Bà Trương giật mình, ngồi “phịch” xuống ghế.

- Nếu bác xem Triệu Vương Hoàng là công tử tập đoàn đoàn Triệu Vương, thì bác cũng có thể xem cháu cậu chủ của tập đoàn Hoàng Anh. Cháu nói thế, chắc bác hiểu? Vì vậy, đừng đem Vi ra làm món hàng cho Ngọc Bảo nữa. Dù hai bác làm thể nào, cháu cũng không để yên đâu! – Khánh gằn giọng. Cu6 nói như kiềm nén sự tức giận của mình.

- Anh… - Vi kéo tay áo Khánh.

- Đi! – Khánh không trả lời nhỏ, chỉ quay lưng rồi kéo Vi theo.

Toán vệ sĩ to con bỗng dưng dạt sang hai bên, nhường đường cho cả hai đi thẳng ra khỏi cổng. Nó đứng trong nhà, nhìn thẳng ra ngoài, môi không khỏi nhếch lên đầy thích thú. Không ngờ Khánh đến bước đường cùng chỉ còn cách lấy Hoàng Anh ra đe Ngọc Bảo? Xem ra anh chàng này cũng chẳng nhiều mưu lắm kế nhỉ?

- Pama…con về nhé! – Nó quay lại cười với ông bà Trương.

- Con lường trước mọi chuyện sẽ thế này? – Bà Trương lườm nó.

- Hì…cũng không hẳn ạ. Con không nghĩ cậu ta lại dùng Hoàng Anh uy hiếp Ngọc Bảo. Xem ra IQ cao của cậu ta chỉ để chưng chứ không thể dùng để suy nghĩ. – Nó lắc nhẹ đầu.

- Con đấy nhá, Tiểu An. – Ông Trương thở hắt ra.

- Thôi mà papa. Con biết ý định của mọi người mà. Như vậy chẳng phài là đã mãn nguyện, đúng dụng ý của cả hai rồi sao? Đừng làm khó họ nữa. – Nó cười.

- Việc đó để sau hẵng nó tiếp. Ta mệt rồi. Con về đi. – Ông Trương nhăn nhó.

- Vâng, thưa pama, hai bác cháu về. – Nó cúi đầu chào mọi người.

- Ừ… - Ông bà Triệu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Nó quay người, bước đi với một dáng vẻ rất thoải mái. Khi đi đến cổng, nó ngoảnh đầu, nói to để những người trog nhà nghe thấy:

- Pama nhớ đấy! Tha cho họ đi! Để cho Bảo Vi có những giây phút hạnh phúc mà nó mong muốn trước khi mọi chuyện đến! – Nó hét xong thì ung dung bước ra ngoài, lên lên xe, phóng thẳng về biệt thự.

...

Bình luận





Chi tiết truyện