chương 100/ 261

Sau một hồi nhìn vào những thông tin trên màn hình laptop, thật sự lúc này nó chẳng thể làm việc nổi. Những dòng chữ, con số, dữ liệu như chỉ lướt ngang qua đầu mà chẳng hề lưu lại khiến An bực dọc. Cú điện thoại thông báo của Zun khiến nó phân tâm. Những suy nghĩ về Bướm Đêm làm nó chẳng thể nào tập trung nổi.

Nó biết ơn Bướm Đêm vì nếu không có người đó, nó có thể đã chết. Một...câu chuyện cách đây 3 năm:

Bệnh viện KWT tại Anh

Nó nằm trong phòng cấp cứu đã được hơn 4 tiếng đồng hồ với tình trạng hôn mê sâu. Chiều hôm qua nó bị tai nạn vì có một chiếc xe đâm phải lúc lao ra đường. Ngay lập tức, nó được pama, Thiên đưa vào bệnh viện nhưng chỉ mới có thể cầm máu, còn tình trạng thì ngày một xấu đi và tất cả các bác sĩ trực thuộc lúc đó cũng chỉ đành lắc đầu bó tay.

Không chịu thua, pama nó cùng Thiên quyết định dùng chuyên cơ của gia đình mang nó sang Anh tìm cách cứu chữa và hiện tại, nó vẫn còn nằm trong ấy.

Cùng lúc đó, có một cô gái với mái tóc màu đen dài suôn mượt, mặc đồ công sở màu đen hối hả chạy tới.

- Pama… - Cô gái lên tiếng.

- Ropez…Tiểu An…nó vẫn còn trong đó! – Mama nó khóc.

--------------------

Hoàng Ngọc Hạ Nhi (23t): Là con nuôi của pama nó. Gia thế… Còn được gọi là Ropez. Sống định cư tại Anh lúc 19t. Lả một nữa ca sĩ rất nổi tiếng vì tính cách hoà đồng, dễ chịu, khuôn mặt trái xoan với hai lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh. Nước da trắng hồng, mịn màng cùng chiều cao lí tưởng: 1m72. IQ: 290/300. Vừa là ca sĩ, vừa là tổng giám đốc của một chi nhánh lớn tập đoàn Hoàng Gia nhà hắn.

--------------------

- Pama đừng lo quá. Con nghĩ nó phúc lớn mạng lớn, chắc không sao đâu. Chúng ta nên bình tĩnh và chờ đợi thì hơn! – Ropez an ủi.

- Nhưng nó đã ở trong đó hơn 4g rồi. Mama lo quá! – Mama nó mặt mũi tái méc nói.

- Mama…bình tĩnh… - Ropez vuốt lưng ama nó.

“Ting…”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ già trong trang phục blouse trắng chậm rãi từng bước chân tiến ra ngoài.

- Ai là người nhà bệnh nhân Kiwasato Bảo An? – Vị bác sĩ cất tiếng hỏi.

- Là tôi! – Mama nó vội chạy lại trả lời.

- Con tôi hiện giờ sao rồi bác sĩ? Nó có sao không? – Papa nó lo lắng.

- Tôi e rằng gia đình phải chuẩn bị tinh thần trước. Cô bé hiện tại đang trong tình trạng hôn mê rất sâu, có thể sẽ không tỉnh. Vả lại, vụ tai nạn vừa rồi đã khiến một phần não bộ bị chấn động mạnh nên nếu có tỉnh, cô bé cũng sẽ bị tình trạng mất trí nhớ. Nhưng cơ hội đó chỉ nằm trong 5% mà thôi. 95% còn lại là cô bé sẽ tử vong. Chúng tôi thật sự rất tiếc! – Vị bác sĩ trình bày xong rồi đi thẳng.

- Ôi…con tôi… - Mama nó chỉ kịp thốt lên bấy nhiêu rồi ngất đi. Cũng may, papa nó đỡ kịp.

- Mình…mình à… - Papa nó gọi.

- … - Ropez lặng im không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Thiên lúc đó đau lòng, dùng nắm đấm nện thẳng vào bức tường. Một lúc sau, Ropez mới lên tiếng đầu tiên:

- Con có cách giúp Tiểu An! – Giọng chắc nịch.

- Cái gì? Con có thể? – Papa nó ngạc nhiên. Một tia hy bọng le lói vào bên trong tâm hồn mỗi người.

- Dạ!

- Làm thế nào? – Thiên gấp gáp hỏi.

- Em có người quen. Chắc chắn người ấy có thể giúp. – Ropez nói.

- Như vậy thì tốt quá rồi! – Papa nó mừng rỡ.

- Dạ!

Bình luận





Chi tiết truyện