“Uỳnhhhhh….”Nó và Thảo Anh ngồi ở canteen nghe thấy âm thanh vang dội đó. Tất cả mọi người đều giật mình chạy đi xem có chuyện gì, duy chỉ có hai cô nàng là chỉ tạm dừng việc ăn uống mà thôi. Bởi chính nó và Thảo Anh biết rõ, chuyện gì đã xảy ra! Cả hai trong lòng đang rất lo cho cô bạn thân nhưng hiện tại thì chẳng thể làm gì hơn. Chuyện của Hoàng Kỳ đã qua rồi, sao Vi vẫn chưa quên?Khánh thì sau khi thấy Vi bước đi thì cũng chạy đi đâu mất. Bây giờ, hắn đang giục cả bọn đi xem mọi việc. Nó chỉ điểm đạm trả lời:- Khoan hãy đi! Ít nhất thì cũng phải chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa cơ. Thảo Anh, gọi lên phòng hiệu trưởng dặn đi, không thì nguy. Bảo hôm nay cho học sinh và các giáo viên về sớm. Đừng cho biết lí do. Chỉ cần nói rằng: Hôm nay, Vi khóc, thế thôi! – Nó nói một tràng và ngay sau đó là công việc của Thảo Anh.
- Sao lại phải thế? Có gì à? – Hắn thắc mắc.
- Đừng hỏi nhiều. Chúng ta đi về. – Nó lạnh giọng trả lời.
- Nhưng còn tiết học…
- Hôm nay nghỉ. – Nó cắt ngang hắn.
- Ưm…An à… - Thiên gọi nó.
- … - Nó không trả lời, chỉ khẽ nhướn cặp lông mày thanh thoát lên như muốn hỏi có việc gì.
- Ơ…thôi. Không có gì. – Thiên định bụng nói gì đó rồi lại xua tay không nói.Nó gật đầu rồi cùng Thảo Anh đi ra bãi xe trước. Hắn và Thiên sau một hồi đứng yên tại chỗ cũng lật đật chạy theo. …Nhà nóKhông khí căng thẳng đang bao phủ lên ngôi nhà vốn rất nhiều tiếng cười này. Nó đang ngồi ở cái ghế sofa màu café sữa được đặt ở giữa phòng khách. Thảo Anh ngồi gần đó thì không nén nổi tiếng thở dài. Mặt nó nhìn rất nghiêm nghị lúc này. Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Chốc sau, Vi về tới. Đẩy cánh cổng sắt ra, Vi bước vào nhà. Nhỏ mệt mỏi đi lướt qua trước mặt nó mà không thèm nói đến một lời. Nó tuy nhìn như đang đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn để ý đến mọi thứ xung quanh. Nó cất lên chất giọng lạnh thấu xương của mình:- Ngồi xuống! – Tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng bên trong đó lại là thép.
- Tao đang mệt. Tao muốn nghỉ! – Vi uể oải trả lời.
- Tao bảo ngồi! – Nó đanh giọng hơn.
- … - Vi quay lưng lại nhìn thằng vào nó, tuy không muốn nhưng nhỏ vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống đối diện.
- Rồi…có chuyện gì? Nói nhanh đi? – Vi vào thằng vấn đề.
- Mày đã chấm dứt sự sống của cái cây phía sân sau trường? – Nó hỏi.
- Phải. – Vi nhăn nhó trả lời.
- Mày dùng XX16? (Loại độc dược trên con dao mà nhỏ găm vào thân cây, khiến cái cây phải chết. Đó là loại độc mới nhất của Trang chế tạo để sử dụng cho châm của mình. Có hiệu quả trên cả con người, động – thực vật và cả đồ vật) – Nó lại hỏi tiếp. - Phải? – Vi nhếch môi.
Bình luận
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1