“Đúng đúng! Kỳ quái thật......” Lục Phi Vũ nhìn quanh bốn phía, xoa xoa cằm nói: “Bình thường nàng đã sớm đứng ở cửa chờ chúng ta hạ triều, bây giờ đã đến giờ Thân rồi vẫn chưa thấy người đâu......”
“Đương nhiên là không thấy rồi!” Tề Diệp Lỗi hừ lạnh: “Vân Hi muội tử đang cùng Tứ hoàng tử đi du ngoạn, đâu còn phí sức đi làm cái bóng chẳng có kết quả tốt chứ?” Nói xong liếc tên băng sơn đang trưng bộ mặt không liên quan đến ta một cái.
Tiêu Dật Phong vẫn yên lặng không nói, làm người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
“Cái gì? Vân Hi cùng Tứ hoàng tử?” Lý Lục hai người không hiểu nội tình, giật mình trừng lớn.
“Không sai, ta mới vừa rồi nhìn thấy bọn họ sáng sớm đã xuất cung! Nhìn xem, Vân Hi sẽ thành Tứ hoàng tử phi nhanh thôi.” Tề Diệp Lỗi lại thêm một câu.
“Điện hạ, đây là thật sao?” Lý Trạch Dương sau khi nghe xong kinh hô. Ông trời, hắn không nghe lầm chứ?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Vân Hi sao lại cùng Tứ hoàng tử?” Lục Phi Vũ vẻ mặt mờ mịt, Vân Hi không phải đối với thái tử mối tình thắm thiết ư, thế nào đột nhiên lại có quan hệ cùng Tứ hoàng tử?
“Còn không phải là do ai đó, không biết thương hương tiếc ngọc, không biết trân trọng người ta!” Tề Diệp Lỗi trợn mắt nhìn Tiêu Dật Phong, lại thờ ơ, Vân Hi làm sao yêu một tên máu lạnh như ngươi được chứ?
“Nói vậy, Vân Hi buông tha, thay đổi đối tượng rồi?” Lý Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn rất hoài nghi, tình cảm thật có thể nói buông là buông sao? ’
“Đây là dĩ nhiên, Tứ hoàng tử dịu dàng lại chu đáo, có nữ nhân nào mà không thích?” Nói thật, hắn ngược lại rất thích xem kịch này nha!
Tiêu Dật Phong rối rắm, tâm tư lần nữa trôi xa.
Nàng không quấn quýt lấy hắn, hắn nên vui vẻ mới phải, thế nào lại cảm thấy buồn bực, một chút cũng không có cảm giác mừng rỡ, ngược lại...... Giống như mất đi cái gì......
“Điện hạ...... Điện hạ......” Lục Phi Vũ kêu mấy tiếng, cho đến khi hắn hồi hồn lại, mới thốt lên: “Trời ạ, người mới vừa rồi...... Đang ngẩn người!”
“Ngẩn người?” Nhìn Lục Phi Vũ đang ngẩn ngơ, hắn khó hiểu: ”Cái này thì có gì kỳ lạ đâu?”
“Với người khác thì không, nhưng...... Từ lúc ta biết người tới nay, lần đầu tiên phát hiện người nghĩ một chuyện đến nhập thần như thế.” Đây thật là chuyện lạ xưa nay chưa từng có nha! Lục Phi Vũ không dám tin trừng to hai mắt.
“Nhàm chán!” Tiêu Dật Phong lơ đễnh hừ một tiếng, nhưng mà trong nội tâm lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Nàng...... đã ra ngoài cả ngày rồi, sao vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ cùng Dật Dương chơi đến quên mất giờ giấc? Không hiểu, cái ý nghĩ này làm hắn không vui, sắc mặt trầm hơn vài phần.
Lý Trạch Dương nhìn chủ tử hôm nay trầm mặc dị thường, cẩn thận hỏi mộtcâu: “Điện hạ, người thật không thích Vân Hi sao?”
Không ngờ tới hắn hỏi cái này, Tiêu Dật Phong ngẩn ra, sau lại khôi phục lạnh nhạt nói: “Ta không thích bất kỳ nữ nhân nào!” Không sai, nữ nhân đều là dối trá, khẩu phật tâm xà, không đáng giá để hắn hao tâm tốn sức!
Thật không thích? Chậc, lừa gạt ai chứ! Tề Diệp Lỗi thầm xùy một tiếng, lại cố ý dò xét hỏi một câu: “Nói như vậy, coi như Vân Hi thật gả Tứ hoàng tử, người cũng không sao à…!”
Lập tức trong lòng Tiêu Dật Phong, giống như bị thứ gì đập mạnh, ánh mắt hờ hững cũng thoáng chốc chuyển thành thâm trầm......
Hồi lâu, khóe môi mím chặt lãnh ngạo giật ra nụ cười lạnh, cặp mắt kia đủ để đóng băng lòng người, lạnh nhạt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì không liên quan đến ta!”
Ba người liếc nhau một cái, thở dài, băng sơn quả nhiên vẫn là băng sơn a!
——————————–
Buổi tối, Tiêu Dật Dương cùng Hạ Vân Hi trở lại hoàng cung.
“Tứ hoàng tử, Bố Chính ti đó thật sẽ sửa cầu cho dân chúng sao?” Nàng lo âu hỏi, chỉ sợ tham quan đó lại ham tiền, đến lúc đó dân chúng lại phải chịu khổ.
“Yên tâm đi, hắn không dám không nghe, huống chi, ta cũng chú ý tới hắn.” Tiêu Dật Dương khẽ cười lắc đầu, hắn cũng không quá lo lắng.
Khi đến trước cửa cung Hoa Dương. Hạ Vân Hi nhìn cửa chính trước mắt, trong lòng hết sức phức tạp, rốt cuộc cũng trở lại nơi có hắn , không thể phủ nhận, lòng nàng vẫn có chút vui sướng, nhưng nhớ tới ánh mắt lạnh băng kia, nàng đã cảm thấy bước chân như nặng ngàn cân.
“Đã tới rồi, vào đi thôi!” Tiêu Dật Dương lưu luyến không rời nhìn nàng, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần nghĩ quá nhiều, sẽ tổn hại sức khoẻ.”
“Ừ! Ta biết rồi!” Thấy hắn thật lòng quan tâm, Hạ Vân Hi cảm thấy trong lòng ấm áp, đau khổ cũng phiêu tán không ít.
Tiêu Dật Dương nhìn nàng thật sâu một cái, liền xoay người chậm rãi rời đi.
Hạ Vân Hi thở dài, tịch mịch đi vào cung Hoa Dương.
Dật Phong, ta nên làm thế nào mới có thể hoàn toàn quên chàng? Nàng ngước đầu, nhìn những ngôi sao sáng chiếu đầy trời, trong lòng buồn bã, ngực co rút đau đớn. Mỗi lần nhớ tới cái nam nhân lạnh băng đó là lòng nàng lại rét buốt, vậy mà không cách nào ngăn mình không nghĩ về hắn.
Ông trời ơi, nàng rốt cuộc nên làm sao đây?
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, kéo nàng hồi hồn, nàng xoay người nhìn——
Dưới ánh trăng, bóng dáng của Tiêu Dật Phong cao lớn lộ vẻ lo lắng.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu trở lại!” Đêm tối yên tĩnh, giọng nói hùng hậu của hắn rõ ràng hơn, xen lẫn một tia không vui.
Chợt thấy hắn xuất hiện, lòng Hạ Vân Hi vẫn không nhịn được nhảy lên, còn có một tia mong đợi, hắn đang chờ nàng sao? Cái suy nghĩ này khiến cho nàng không khỏi nở một nụ cười...... Đợi đã nào…! Nàng đang làm gì, không phải nói sẽ chết tâm sao?
Nghĩ tới đây, Hạ Vân Hi vội vàng che giấu nụ cười, nén đau lòng, lạnh lùng nói: “Điện hạ quản nhiều rồi, ta muốn trở lại lúc nào là tự do của ta!”
Điện hạ? Xưng hô thật lạnh nhạt. Lúc nào thì nàng đã đổi giọng gọi hắn là điện hạ mà không phải Dật Phong, tình yêu, tiểu tình yêu rồi......
Một ngọn lửa vụt lên trong mắt Tiêu Dật Phong, môi mím chặt, thanh âm vẫn băng hàn như cũ: “Chỉ cần ngươi còn ở cung Hoa Dương một ngày, ta còn có quyền quản ngươi!”
“Vậy ta sẽ rời đi!” Nàng ngẩng đầu, cũng lạnh giọng nói.
Nếu đã quyết định buông tha, vậy còn cần gì phải ở lại chỗ này, tránh tức cảnh thương tình.
Ánh mắt của Tiêu Dật Phong sa sầm, một tia tức giận khó nén lóe lên. Đáng chết, chẳng lẽ nàng thật sự thích Tiêu Dật Dương rồi nên mới đòi đi?
“Ngươi nói thật?” Hắn đè nén tức giận, lạnh lùng hỏi.
“...... Không sai, ta muốn về lại Phượng Hoàng cung!” Nàng khẽ cắn răng, cưỡng bách mình nói ra những lời này.
Tiêu Dật Phong rất nhanh liền tiêu biến tâm tình của mình, tròng mắt đen vô tình lần nữa khôi phục hờ hững như cũ.
“Tùy ngươi!” Nhàn nhạt bỏ xuống một câu, hắn xoay người rời khỏi.
Hắn quả nhiên vẫn vô tình lãnh khốc! Hạ Vân Hi nhìn bóng dáng tuấn động từ từ biến mất, lẳng lặng lau nước mắt, nàng mới vừa rồi lại mong mỏi hắn giữ mình lại...... Thật khờ mà!
Nước mắt rơi mãi không thôi!
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1