Đêm, lẳng lặng, ánh trăng chiếu ở trên mặt đất như một tầng lụa mỏng, lại như là một tầng sương mờ. Đêm yên tĩnh tốt đẹp như vậy, nhưng vẫn để lộ ra một chút xíu thê lương, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sầu não.
Trong Quận Vương phủ, trên xích đu dưới tàng cây , một thiếu nữ diệu linh buồn bã không vui đang ngồi dựa, lẳng lặng ngưng mắt nhìn phương xa, ưu thương tịch mịch cùng tưởng niệm không che giấu được.
Khuôn mặt Nguyễn Tâm Tâm nhỏ nhắn như trái táo, mắt hạnh thanh tú. Nàng tuy là tỳ nữ, nhưng võ công bất phàm, hơn nữa từng cùng thị vệ Sở gia lập được chiến công, vì vậy được làm ngự tứ kim bài thị vệ. Mười sáu tuổi, phong nhã hào hoa, người tới cửa cầu hôn đếm không hết, trong đó cũng có vài con cháu quan gia, bối cảnh cũng khá nhưng không thể khiến nàng vừa ý. Chỉ vì ba năm trước đây lòng của nàng đã trao cho một người, một người nam nhân xa không thể với.
Hắn một thân áo trắng phiêu bồng, hào hoa phong nhã, tuấn tú tuyệt luân tựa trích tiên, đi vào lòng nàng như nước hồ thu, gợn lên vài ngọn sóng nhỏ. Thanh âm tinh khiết mà êm ái, nụ cười mê người, mắt phượng sáng ngời thâm thúy hút hồn người, khiến nàng hãm mình vào đó, không cách nào thoát ra.
Ai —— Tâm Tâm thở dài một cái, khẽ vuốt ve túi thơm trong tay, bên trong chứa có hoa Bạch Tường Vi, cũng là hoa hắn thích nhất.
“Tâm Tâm!”
Bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu to bên tai, Tâm Tâm kinh sợ, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nàng vội vàng ổn định thân thể, định thần, tức giận trừng đầu sỏ hại nàng——”Vân Hi, ngươi muốn hù chết ta à, ngươi sẽ dọa chết người đấy!”
Hạ Vân Hi lè lưỡi: “Ai kêu ngươi ngẩn người, ta kêu mấy tiếng ngươi cũng không phản ứng, không thể trách ta nha.”
Bởi vì hai người hợp nhau, vì vậy nhất kiến như cố*, không tới nửa ngày đã trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau.
*nhất kiến như cố: mới quen mà như đã lâu
Tâm Tâm nghe vậy trợn mắt, liếc nàng một cái, trong lòng không khỏi hâm mộ, lại thở dài lần nữa.
“Ngươi sao thế?” Hạ Vân Hi nghiêng đầu nhìn nàng, chớp mắt không hiểu.
“Không có...... Không sao.” Tâm Tâm lắc đầu, vân vê làn váy, đáy mắt u buồn nhìn xa xăm......
“Gạt người, vừa nhìn cũng biết ngươi có tâm sự, nói cho ta biết đi, để cho ta chia sẻ cùng ngươi!” Hạ Vân Hi không buông tha hỏi tiếp. Tâm Tâm càng không nói nàng lại càng nóng lòng.
Tâm Tâm không nói gì, mất hồn nhìn chằm chằm khoảng không, hồi lâu mới sâu kín nói: “Vân Hi, nếu lỡ yêu một người thì nên làm gì?”
“Đương nhiên là dũng cảm theo đuổi!” Nàng giương tay lên, làm ra động tác nghênh hướng thái dương.
“Theo đuổi!” Tâm Tâm ngẩn ra, thật không ngờ tới nàng có thể nói như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Thế nào là theo đuổi?”
“Không phải là......” Đột nhiên ngừng nói, quỷ linh tinh xem xét nàng, cười gian mấy tiếng nói: “Hì hì, Tâm Tâm, chẳng lẽ ngươi...... có người trong lòng?”
Bộ dạng này chắc là đúng rồi, quả nhiên là tâm trạng khi yêu của nữ nhân đây mà.
Quả nhiên, Tâm Tâm nghe nàng vừa nói thế, mặt trái táo hồng hồng, đáng yêu cực kỳ.
“Thật sao, nói mau nói mau, công tử nhà nào có phúc khí như vậy, khiến ngự tứ kim bài hộ vệ chúng ta, Tâm Tâm cô nương cũng phải coi trọng.” Hạ Vân Hi cười hì hì chế nhạo.
Tâm Tâm mặt càng đỏ hơn, tức giận lườm nàng một cái, sau đó lại tịch mịch cúi đầu xuống.
“Ai nha, ngươi thật là, không coi ta là bằng hữu sao?” Thấy nàng lại rụt đầu như con rùa, Hạ Vân Hi tức giận trách.
“Nói thì thế nào, ta với hắn là không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể!” Khoảng cách tựa trời đất, mây bùn, tất cả chỉ là nàng si tâm vọng tưởng.
“Tại sao? Chẳng lẽ hắn có người trong lòng, hay là có thê thất, hoặc là ——”
“Hắn là đương kim nhị hoàng tử, Tấn vương gia Tiêu Dật Hiên!” Tâm Tâm nhẹ giọng ngắt lời nàng, vẻ mặt chán nản. Thân phận hiển hách như thế, nàng làm sao dám vọng tưởng.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1