Phượng hoàng cung là tẩm cung của hoàng hậu nương nương, hết sức rộng rãi hoa lệ.
Gỗ đàn hương làm cột nhà, Ngọc Bích thủy tinh làm đèn, trân châu gắn trên màn che, nệm thảm bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, kết thành hình hoa sen năm cánh, cánh hoa lung linh, nhụy hoa cũng nhẵn nhụi khó phân rõ, chân không chạm lên, có một loại cảm giác ấm áp. Tỉ mỉ mà nhìn, hẳn là lấy ôn ngọc* Lam Điền mà tạc thành, màu sắc tựa như bạch ngọc liên, cực kỳ công phu, ngay cả người sinh trưởng trong một gia đình giàu có ở thế kỉ 21 như Hạ Vân Hi cũng không nhịn được phát ra nhiều tiếng trầm trồ.
*ngọc sưởi ấm
Sức sáng tạo của người cổ đại thật quá pro nha!
Nàng đi theo sau cung nữ, tò mò sờ đông sờ tây nhìn một chút, đến một nơi, cũng lưu luyến một phen mới rời đi.
"Hạ cô nương, đã đến phòng tắm, xin hãy cởi áo ngoài ra thôi." Cung nữ dẫn đường phía trước ngừng lại, xoay người, lễ độ khom người nói.
Màn che nặng nề rũ xuống trong phòng tắm, bên trong xuất hiện một ao nước rộng, những viên đá ngũ sắc lấp lánh rải xung quanh ao, trên mặt nước phủ kín cánh hoa hồng.
Đáy ao có nước ám thông dưới đất, trang bị van ống nước, có thể dẫn nước nóng vào ao hết sức dễ dàng.
"Các ngươi không ra sao?" Hạ Vân Hi nhìn các cung nữ đứng lặng ở bên, họ không phải là muốn hầu hạ nàng tắm chứ?
Quả nhiên, cung nữ liền nói: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, chúng nô tỳ ở đây, hầu hạ cô nương tắm rửa."
Ai, nàng cũng biết."Không cần làm phiền các ngươi, ta tự mình tắm là được." Đùa à, nàng mới không muốn ở trước một đống người xa lạ thoát y đâu, coi như đều là nữ nhân, nhưng cũng sẽ rất lúng túng.
"Nhưng là nô tỳ. . . . . ."
Cung nữ còn muốn nói tiếp, Hạ Vân Hi cũng không để ý mọi việc, toàn bộ đem các nàng ra ngoài phòng tắm."Được rồi được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi nếu là không yên tâm, thì đứng ở bên ngoài coi chừng."
Các cung nữ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
Hạ Vân Hi thoát y phục, chậm rãi đi xuống hồ tắm. Dòng nước ấm ấp vây quanh toàn thân nàng, nhẹ nhàng nhộn nhạo, vuốt ve da thịt, nhất thời cảm thấy cả người sảng khoái không ít.
Lúc này, nàng lẳng lặng ngửa người trên ao, ngẩng ngơ suy nghĩ.
Mới vừa rồi nàng từ trong miệng hoàng hậu nương nương biết được, quốc gia này tên là Tấn Minh vương triều, là một trong đại quốc của Đông Phương, cũng tức là nói, mình thật xuyên qua thời không rồi, hơn nữa là một rơi trúng một nơi không có trong lịch sử.
Mà nàng có lẽ là vì bộ dáng giống cháu gái mới qua của hoàng hậu, cho nên mới miễn đi hình phạt tự tiện xông vào hoàng cung, thậm chí còn được chăm sóc chu đáo, tựa như hiện tại.
Ai —— Hạ Vân Hi thở dài, khẽ vuốt ve cổ tay, vốn là ở trên tay nàng có một vòng Tử Kim, nhưng đột nhiên nó lại biến mất không tung tích.
Sớm biết vậy nên nghe lời của ông nội, không nên đụng cái vòng tay đó, như vậy nàng cũng sẽ không lưu lạc đến này cái thời không xa lạ này, còn không biết lúc nào thì mới có thể trở về đây?
Ba mẹ hiện tại nhất định biết mình mất tích đi, cũng không biết sẽ thương tâm đến thành cái dạng gì rồi. Còn có ông nội, anh trai, các bạn bè ở thế kỉ 21, nàng thật rất nhớ bọn họ nha.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Vân Hi luôn luôn kiên cường lạc quan, không khỏi cảm thấy lỗ mũi nghẹn nghẹn, đồng thời trong đôi tử nhãn lấp lóe lệ quang.
Nhưng nàng mới sẽ không vì vậy sẽ từ bỏ đâu, nếu có thể tới tới đây, dĩ nhiên cũng có thể trở về, mấu chốt chính là tìm về cái vòng Tử Kim đó, sau đó sẽ nghĩ biện pháp về nhà.
Thật ra thì nghĩ một chút mà nói, đây có lẽ là kỳ ngộ mà ông trời an bài cho nàng, xuyên qua thời không nha, không phải ai cũng có thể gặp phải, nếu đã tới, không bằng hảo hảo ở cái thế giới cổ đại này chơi một chút, sau này khi về, còn có thể hướng đám bạn khoe khoang một phen đấy.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Hạ Vân Hi tốt hơn nhiều, không tự chủ ngâm nga tiểu khúc.
Nàng chính là một phần tử đặc dị như vậy, vĩnh viễn sẽ không để cho mình đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương quá lâu, nàng rất quỷ quái, vô luận gặp phải chuyện gì, đi đến nơi nào, cũng sẽ rất tốt ở đó, nhanh chóng tìm thú vui cho mình, thật vui vẻ tìm kiếm niềm vui cuộc sống.
Lúc này, Hạ Vân Hi lại nhớ tới đại băng sơn hảo soái ca kia, cái loại cao quý thiên nhiên đó, khí chất lạnh lùng, là nàng chưa bao giờ đã gặp, tựa như một khối đá nam châm, hấp dẫn nàng. Mới vừa rồi cùng hắn tiếp xúc tuy có phần hơi ngắn ngủi, nhưng trái tim của nàng đã đặt trên người của hắn rồi, ngay cả nàng cũng không giải thích được, có thể đây chính là loại vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, môi anh đào xinh đẹp của Hạ Vân Hi nâng lên một nụ cười tà tà, "Không cần biết anh là ai, bổn tiểu thư đã chấm ngươi." Cặp mắt đầy sáng rỡ, nàng giơ tay lên trời tuyên thệ quyết tâm.
Xem ra chuyến xuyên qua thời không này, cũng không phải là hỏng bét như vậy.
"Hạ cô nương, người xong chưa, hoàng hậu chờ muốn gặp người đấy?" Bên ngoài lần nữa truyền đến thanh âm của cung nữ.
"Được rồi, ta ra đây ." Hạ Vân Hi cất giọng lên tiếng, ngay sau đó từ trong nước đứng lên, cầm lấy khăn lụa phủ ngoài, vén màn che lên đi ra ngoài.
Các cung nữ chờ đợi ở bên ngoài vừa thấy nàng, lập tức vây lại, lau tóc, thay y phục, gắn đồ trang sức, trang điểm. . . . . . lên người nàng. Bận rộn rối rít.
Hạ Vân Hi không thể làm gì khác hơn là thả chính mình loay hoay, bởi vì nàng không biết mặc y phục của người cổ đại như thế nào?
"Trời, Hạ cô nương, người thật là đẹp!" Sau khi thay y phục cho nàng, các cung nữ nhìn nàng hâm mộ ra tiếng.
Một thân màu hồng nhạt điểm xuyến cánh hoa, váy lụa Hồ Châu đính vài viên trân châu, có vẻ tươi mát thanh nhã. Ngọc nhan tinh xảo được quét nhẹ lớp hồng phấn, khiến cho hai má trau chuốt giống như một đóa hoa quỳnh chớm mở. Lông mày tinh sương phết nhẹ, không phải là vẽ mà tựa như vẽ, nhất là cặp tử nhãn sáng chói hiếm thấy kia, lóe ánh sáng linh động, tựa như tinh linh rơi xuống phàm trần, hoặc như là Nguyệt Quang Thần Nữ lẳng lặng bao phủ quang hoa của mình, khí chất thoải mái an nhã, đủ để mê đảo muôn vạn phù trần.
Hạ Vân Hi nhất thời cũng bị thiếu nữ không giống phàm nhân trong gương kia hấp dẫn rồi, đây chính là nàng sao?
Không nghĩ tới mình mặc cổ trang cũng xinh đẹp như vậy, sớm biết trước kia lúc ở hiện đại chụp ảnh, nên nhận chụp phim cổ trang mới đúng.
"Đi thôi, Hạ cô nương, hoàng hậu sốt ruột rồi." Các cung nữ vây quanh đở Hạ Vân Hi đi vào phòng khách.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1