Nàng cảm thấy mình thật rất vô dụng, đã nói quên đi, thử tiếp nhận người khác để cho mình vui một chút, nhưng nàng căn bản là không làm được. Cả ngày này, mặc dù Tứ hoàng tử mang nàng đi dạo khắp nơi, xem biểu diễn, thậm chí nói chuyện cười chọc vui nàng, vậy mà, vui vẻ rồi vui vẻ, nhưng chung quy vẫn buồn bực không chịu nổi, tim trống rỗng, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Tiêu Dật Phong, như gió thổi rối loạn lòng nàng.
Chẳng lẽ, nàng thật sự là không quên hắn được sao?
Tiêu Dật Dương lẳng lặng nhìn biểu tình nàng thiên biến vạn hóa, đáy mắt ưu thương, hai mắt thoáng qua đau đớn.
Vào giờ khắc này, hắn đố kỵ chính đại ca mà mình một lòng tôn kính, hơn nữa còn tức giận, giận hắn vô tình với nàng, không biết quý trọng nàng.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một hồi xôn xao, khiến cho đường phố ồn ào giờ càng thêm sôi sục.
“Kỳ quái, phía trước xảy ra chuyện gì?” Hạ Vân Hi định thần lại, nghiêng đầu ra nhìn, nhưng bị một đám người chen lấn che kín.
“Đi xem một chút đi!” Tiêu Dật Dương trực giác cảm thấy có chuyện lớn xảy ra, liền kéo nàng bước nhanh đi về phía trước.
Bên bờ sông, rất đông người muốn qua sông, vì số lượng quá nhiều mà cây cầu gỗ vững chắc cũng không chịu nổi sức nặng, vang lên tiếng gãy răng rắc khô khốc.
“A —— đi mau, đi mau......”
Trên cầu, dân chúng luống cuống thét chói tai, chạy tán loạn, trong lúc hỗn loạn lại hất phải một đứa bé xuống sông.
Tiêu Dật Dương bỗng chốc phi thân lên, nhanh như chớp, lúc tiểu hài tử sắp rơi xuống thì đưa tay bắt được bờ vai của bé, nhảy sang bên bờ đối diện.
Mọi người thấy thế, rối rít vỗ tay tán thưởng.
Tiêu Dật Dương an trí tiểu hài tử, khóe mắt lại liếc qua cột gỗ trên xe bên cạnh, suy nghĩ một chút. Hắn thầm vận nội lực, đột nhiên đá vào xe, tất cả cột gỗ bị đánh bay lên, hắn nhanh chóng giật dây thừng trên đất ném tới, linh hoạt quấn lấy hơn mười cây cột gỗ, hơn nữa căn đều đâu vào đấy khoảng cách bằng nhau, chính xác đẩy lên cầu.
Cùng lúc đó, Tiêu Dật Dương chuyển người một cái, cắn răng, dụng hết toàn lực, đem dây thừng bao lấy cột gỗ buộc chặt lại, để dân chúng có thể an toàn đi qua.
Đám người xung quanh ngạc nhiên cực kỳ, tán thưởng không ngớt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
“Hảo hảo, thật tốt quá!”, “Quá giỏi a!”
Mà dân chúng muốn qua cầu càng thêm mừng rỡ, nháo nhác chạy về phía cầu mới.
Hạ Vân Hi nhìn đến ngây dại, không nghĩ tới Tứ hoàng tử văn nhã tuấn tú lại có thân thủ lợi hại như vậy, nàng thật sự bội phục, không nhịn được nàng cũng vỗ tay theo.
Đợi tất cả mọi người qua cầu xong, Tiêu Dật Dương lại đem dây thừng hướng cây cổ thụ, buộc chặt lại ở ngang hông cây.
Hạ Vân Hi vội vàng chạy tới bên cạnh hắn: “Tứ hoàng tử, người không sao chứ?”
Tiêu Dật Dương lắc đầu một cái, bàn tay có hơi tê tê, cười nói: “Ta không sao, dân chúng có thể bình an qua cầu là tốt rồi.”
Nhưng Vân Hi thấy bàn tay hắn rách da không ít, máu tươi rỉ ra, cả kinh nói: “A, tay của người bị thương thành như vậy còn nói không có sao!”
Dứt lời, vội vàng móc kim sang dược mang theo người, cẩn thận từng li từng tí rắc thuốc lên cho hắn.
Nhìn dáng vẻ nàng bận rộn, trong lòng Tiêu Dật Dương cảm thấy ấm áp, nở nụ cười ôn hòa.
Lúc này, dân chúng vây xem có nhận ra Tiêu Dật Dương, không khỏi kêu lên.
“A, đây không phải là Hiệp Hoàng điện hạ sao?”
Cái gì? Hiệp Hoàng? Hạ Vân Hi kinh ngạc nhìn Tiêu Dật Dương, chẳng lẽ hắn chính là thiên triều đệ nhất tài tử, Hiệp Hoàng người người truyền tụng?
Đúng rồi, nàng nhớ tới, lần trước ở cuộc so tài tài tử nàng từng nghe qua Tứ hoàng tử là Hiệp Hoàng diện hạ được dân chúng kính ngưỡng!
Người xung quanh nghe thấy, cũng nhận ra hắn, vui mừng cực kỳ.
“Thật sự là Hiệp Hoàng điện hạ!”
“Thì ra là Hiệp Hoàng giúp chúng ta......”
Đối với sự nhiệt tình của dân chúng, Tiêu Dật Dương chỉ mỉm cười gật đầu. Hắn giơ tay lên, sau khi ngăn lại tiếng huyên náo, nhìn một người trong đó hỏi: “Cây cầu gãy vừa rồi khô thể đi, sao các ngươi không báo quan phủ để tu sửa cầu mới?”
Mọi người sau khi nghe xong không khỏi buồn bã than thở, còn tức giận bất bình.
“Điện hạ, ngài có điều không biết, chúng ta đã lên báo rất nhiều lần, nhưng quan phủ không để ý tới, còn nói muốn xây cầu mới, thì phải tự bỏ tiền, hơn nữa còn nói mỗi tháng phải đóng mười lượng bạc.”
“Chúng ta là người nghèo, nào có nhiều tiền như vậy......”
“Đúng vậy, thật là quá đáng......”
Tiêu Dật Dương chau mày, tức giận nói: “Thật là buồn cười! Rốt cuộc là quan phủ nào đưa ra quy củ như vậy?”
Một đại thẩm nói: “Chính là Bố Chính ti đại nhân!”
Tiêu Dật Dương trầm tư một lát, liền hướng bọn họ vung tay lên: “Đi, cùng ta đến Bố Chính ti phủ!”
Mọi người lập tức hiểu ý, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, cao hứng theo sát hắn.
Thác Bát Luật ở phía xa mắt lạnh nhìn thấy tất cả, mắt đẹp hoa đào mê người tràn ra vài tia nguy hiểm, một tia cười quỷ quyệt hiện lên khóe môi.
“Thì ra là, Hiệp Hoàng nổi danh lừng lẫy cũng coi trọng con mồi của ta! Lần này thật thú vị rồi, ha ha......”
Xem ra chuyến đi thiên triều này, thu hoạch thật đúng là không nhỏ!
——————————–
Cung Hoa Dương, Tiêu Dật Phong cùng kim bài tam tướng đang ở trong phòng thương nghị đại sự.
“Điện hạ, biên quan truyền đến tin tức, Già Ly quốc gần đây liên tiếp chế tạo binh khí, không biết có phải lại muốn tấn công thiên triều ta hay không?” Lý Trạch Dương tướng quân bẩm báo.
Lục Phi Vũ trừng mắt: “Cái gì? Long Đình Phong lần đó thua chưa đủ thảm sao, còn muốn tấn công nữa, không sợ mất luôn cái mạng hèn à?”
“Ta xem người này, thật là không tới hoàng hà tâm không ngừng.” Tề Diệp Lỗi lắc đầu thở dài, cả người nghiêng dựa vào ghế làm bằng gỗ lê: “Nhưng đệ đệ của hắn Long Đình Tuấn cũng một lòng muốn làm hoàng đế, nói không chừng chỉ là nội chiến của bọn họ mà thôi!”
“Ý của ngươi là...... Tạo phản!” Lục Phi Vũ nghe hiểu.
“Có thể, hai huynh đệ này cũng không giống loại người trung quân gì, hơn nữa hoàng đế của bọn họ chỉ là một tiểu hài tử, trong lòng càng không phục.” Tề Diệp Lỗi miễn cưỡng nói xong, bưng trà thơm nhấp một hớp.
Tiêu Dật Phong lạnh mặt nghe, đối với chính trị nước khác không có hứng thú, tâm tư cũng không tự giác bay đến nơi nào.
Hôm nay lúc hạ triều trở lại, không thấy bóng dáng thanh lệ của nàng, trong lòng hắn lại không khỏi cảm thấy thất vọng, đây là chuyện gì? Hắn thật bắt đầu để ý nàng sao?
Đột nhiên, Lý Trạch Dương như nhớ tới cái gì cười nói: “A? Sao hôm nay không thấy bóng dáng của Vân Hi muội tử, không phải ngủ quên chứ?”
Nghe vậy, Tiêu Dật Phong đột nhiên giật mình.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1