chương 20/ 140

“Đừng gọi ta là tình yêu nữa.” Hắn ghét cái tên gọi ghê tởm này, đột nhiên dùng sức đẩy ra nàng, cất giọng quát lên: “Người đâu, đưa nữ nhân này ném ra ngoài cho ta.”

Hắn tuyệt không cho phép loại sinh vật hắn ghét xuất hiện trong cung điện hắn, nhất là ma bạch tuột siêu bám người này.

Ngoài điện, thị vệ nghe tiếng đi vào, đang chuẩn bị thi hành mệnh lệnh. Hạ Vân Hi cũng từ trong ngực lấy lệnh bài ra, cười đến hết sức gian trá.

“Tình yêu, chàng không thể đuổi ta! Bởi vì là hoàng hậu cho phép ta tới ở chung với chàng, đây là mệnh lệnh của người.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Dật Phong dâng lên một tầng sương lạnh đủ rét chết người, tròng mắt đen phừng phực lửa giận.

Đáng chết! Hắn rủa thầm, cau mày trợn mắt nhìn Hạ Vân Hi đang cười đắc chí, xoay người bước nhanh rời đi.

Hạ Vân Hi được đồng ý, cất lệnh bài, hướng bọn thị vệ đứng nghiêm ở bên rực rỡ cười một tiếng: “Chào mọi người, ta tên là Hạ Vân Hi, về sau sẽ ở nơi này, xin chỉ giáo nhiều.”

Bọn thị vệ ngẩn ngơ, đối với việc nàng thân mật lấy lòng nhất thời có chút không phản ứng kịp: ”Ách...... chào......” Hồi lâu mới thốt ra một câu.

“Các người có việc thì đi đi, ta không phiền nữa, Thanh Thanh, đi!” Hạ Vân Hi vui vẻ phất tay một cái, lôi kéo Thanh Thanh liền chạy ra khỏi đại điện.

Nội viện được tu sửa cực kỳ tinh xảo xinh đẹp mắt, đường ngọc thạch thanh, hoa viên, suối chảy, vài mái đình cong cong, bên dưới là hồ nước lấp lánh, dòng nước lượn uốn quanh, tiếng nước róc rách tựa tiên khúc.

“Hạ cô nương, chúng ta thật sẽ không bị điện hạ đuổi ra khỏi cửa sao?” Thanh Thanh có chút lo lắng, ánh mắt của điện hạ mới vừa rồi thật là dọa người a.

“Yên tâm, có hoàng hậu nương nương chống lưng cho chúng ta, không cần sợ.” Hạ Vân Hi vỗ ngực bảo đảm, trên đường tiện tay bứt một nhánh cây, vung vẫy.

Dọc theo con đường ngọc thạch thanh nhỏ đi về phía trước, lúc đến đình giữa, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đi tới, không khỏi dừng bước.

“Là ngươi?” Thấy rõ dung mạo của đối phương, Hạ Vân Hi hơi có vẻ kinh ngạc. Đây không phải là thị vệ mấy ngày trước gặp ở Phượng Hoàng cung sao? Thế nào giờ phút này lại xuất hiện ở cung Hoa Dương?

Người tới chính là Tề Diệp Lỗi, hắn hôm nay mặc một thân trường y trắng ngà chương thêu, đầu bó ngọc quan ngân, tay cầm quạt xếp, tuấn mi đen nhánh, đôi môi hồng nhạt, ý cười dào dạt, hiển nhiên một dạng hoa hoa công tử phong lưu.

“Hạ cô nương, chúng ta lại gặp mặt.” Hắn khẽ cười nhẹ nói. Không nghĩ tới nữ nhân này thật đúng là tới nơi đây, nhìn dáng dấp điện hạ thật gặp phải đối thủ khó dây dưa rồi.

Nhưng mà hắn thật tò mò, đối mặt với giai nhân kiều diễm tuyệt lệ như thế, nhiệt tình hoạt bát như thế, điện hạ thật không động lòng sao?

“Bái kiến Tề tướng quân!” Thanh Thanh lúc này hành lễ nói.

Tề tướng quân? Hạ Vân Hi bởi vì sự xưng hô này mà kinh ngạc hơn rồi: ”Ngươi là tướng quân?” Nàng không nhịn được hỏi.

Tề Diệp Lỗi mở nụ cười mê người, gật đầu giải thích: “Thực không dám đấu diếm, ta là một trong kim bài tam tướng của thiên triều, chức trách là phụ trợ cùng phò vệ thái tử điện hạ.”

“A ~ thì ra là như vậy!” Khó trách hắn thoạt nhìn không giống thị vệ bình thường.

“Cần ta giúp cô nương dẫn đường không?” Hắn tốt bụng đề nghị, dù sao nàng cũng là lần đầu tới đây.

“Không cần, hoàng hậu nương nương cho ta bản đồ nên lần này sẽ không lạc đường nữa.” Nhớ tới sự kiện Ô Long lần trước, Hạ Vân Hi liền xấu hổ.

“Hoàng hậu nương nương thật có dự kiến trước, chuyện gì cũng nghĩ chu toàn.” Tề Diệp Lỗi cười cười, đột nhiên lại thần bí nói: “Chỉ là, cô nương tốt nhất vẫn nên biết thái tử điện hạ nghỉ ngơi ở đâu mới được.”

Hả? Nàng không hiểu nháy mắt mấy cái.

“Gần quan được lộc.” Hắn ranh mãnh nói, con ngươi đen bóng lóe tia cười.

Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, mới hiểu được tới đây.”Thì ra là ngươi cũng biết.” Người này chẳng lẽ có thuật đọc tâm?

“Ha ha, là hoàng hậu nương nương nói cho ta biết.” Nhưng thật ra là hắn tò mò dò hỏi hoàng hậu, cũng may hắn tìm hiểu sớm, nếu không không biết bỏ lỡ mấy dịp thú vị.

Ha ha, cuộc sống sau này không còn nhàm chán nữa!

“Vậy là ngươi muốn giúp ta?” Hạ Vân Hi nghiêng đầu nhìn hắn, tử nhãn nhấp nháy, giảo hoạt lóe sáng.

Nếu quả thật có trợ thủ, vậy thì quá tốt rồi.

Tề Diệp Lỗi cười tủm tỉm giơ tay: ”Nếu cần gì, xin cứ việc phân phó!” Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện tình thú vị như vậy.

“Vậy xin đa tạ trước!” Hạ Vân Hi hết sức cao hứng, thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng.

Vận khí của nàng thật sự là quá tốt rồi!

Bình luận





Chi tiết truyện