Bình thường Hạ Vân Hi thích dậy trễ nhất, hôm này cư nhiên sáng sớm liền bật lên, tự mặc xiêm y, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm.
"Trời ạ ——"Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, thấy thế trợn to hai mắt, không dám tin."Hạ, Hạ cô nương, người thật đã dậy."
Quá kỳ quái rồi, Hạ cô nương này cư nhiên không có ngủ nướng, hơn nữa còn tự mình rời giường trang điểm. Ngày hôm qua nàng nói sẽ dậy sớm, Thanh Thanh còn tưởng rằng nàng chỉ nói chơi thôi, không ngờ tới nàng thật nói được là làm được.
"Giật mình đi! Ta nói rồi, chỉ cần chuyện ta muốn làm, không có chuyện không làm được." Hạ Vân Hi đắc ý cười cười, sau khi cắm cây trâm Phỉ Thúy chen vào búi tóc, liền đứng lên, lôi kéo Thanh Thanh ra ngoài.
"Hạ cô nương, người thật biết nấu ăn sao?" Thanh Thanh có chút không tin tưởng lắm. Hạ cô nương nhìn một cái cũng biết là xuất thân nhà phú hào, nàng vẫn chưa nghe nói qua thiên kim tiểu thư có tài nấu nướng .
"Vậy ngươi chờ xen là được." Hạ Vân Hi tràn đầy tự tin.
Từ nhỏ nàng liền thông minh dị thường, học cái gì đều là chuyện dễ dàng, tài nấu nướng loại chuyện nhỏ này lại càng không quá khó. Cộng thêm nghề nghiệp của nàng lại cần, thường xuyên lưu diễn, tham gia diễn xướng, chụp nhạc kịch, nếm các loại thức ăn ngon, nếu như nàng không làm minh tinh, còn có thể đi khách sạn năm sao làm bếp trưởng đấy.
Vài vú già ở phòng ăn, vừa thấy được Hạ Vân Hi đến, rối rít ngạc nhiên mở to mắt, nói nhỏ, cũng không thể tin nổi nữ hài xinh đẹp nhỏ nhắn này lại có tài nấu nướng tuyệt vời như thế.
Cho đến từng đạo một sắc, hương, vị toàn món ngon bưng lên mặt bàn, tất cả ánh mắt mới xem thường chuyển thành tán thưởng. Gà vịt thịt cá, điểm tâm, thức ăn chay dưới tài khéo tay của nàng, biến thành những món ăn đa dạng tinh túy, sắc màu xinh đẹp, tên càng thêm văn nhã, làm người ta say mê.
"Ừ! Ăn ngon!" Hoàng hậu gắp một miếng Phượng Sí. Ngô, mùi vị vừa phải, không quá mặn cũng không quá cay, vừa vặn.
Hạ Vân Hi nghe vậy vô cùng vui vẻ, nghe đầu bếp nói, Tiêu Dật Phong khẩu vị là mặn chay nửa này nửa nọ, đối với món ăn mặn cùng thức ăn đều không bài xích. Chỉ là, hay hết sức bắt bẻ.
Mặc dù bàn món ăn này không có phong phú lắm, nhưng cũng là cái gì cần có đều có , như vậy hắn sẽ không soi mói thôi.
"Hạ cô nương, tài nấu nướng của ngươi thật giỏi, vượt qua ngự trù rồi." Thu đại tỷ sau khi thưởng thức qua, cũng không keo kiệt chút nào liên tục khen ngợi. Như vậy thái tử sẽ phải thích mới đúng.
Chỉ tiếc ——
"Đem tất cả món ăn đổi hết rồi." Biết được món ngon đầy bàn là Hạ Vân Hi làm, Tiêu Dật Phong lập tức hạ lệnh bỏ cũ thay mới. Ai biết đồ nàng nấu có thể ăn được hay không? Hắn cũng không muốn không giải thích được mà bị độc chết!
"Tại sao?" Đó là thành quả nàng nỗ lực nửa ngày nha, hắn cư nhiên nếm cũng không muốn nếm.
"Phong nhi, Vân Hi tay nghề rất tốt." Hoàng hậu vội vàng vì nàng dâu tương lai nói tốt vài lời.
"Ta chưa bao giờ ăn đồ bỏ đi." Tiêu Dật Phong không nể mặt phê bình, thanh âm lạnh lùng lộ ra một loại băng rét lạnh.
"Tiêu Dật Phong ——" Hạ Vân Hi tức giận lại uất ức nhìn chằm chằm hắn. Nam nhân đáng ghét, thế nhưng vũ nhục thủ nghệ của nàng, nói là đồ bỏ đi? Chẳng lẽ mình ở trong mắt của hắn cũng chỉ có thể lấy được những thứ lời bình này.
"Phong nhi, con thật quá mức." Hoàng hậu cũng không vui nộ hắn, thối nhi tử này, làm gì nhất định nói chuyện khó nghe như vậy?
Tiêu Dật Phong hoàn toàn coi thường hai nữ nhân hướng hắn kêu gào, xoay người liền rời đi thiên sảnh. Ghét nữ nhân, ghét hương hoa nhài, tất cả đều làm hắn ghét.
"Đáng ghét! . . . . . ." Hạ Vân Hi dậm chân, thật là không có nam nhân lương tâm.
Nhưng là, mặc dù như thế, lòng của nàng vẫn thương hắn thật sâu
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1