chương 127/ 140

"Vậy còn huynh?" Mặc dù Tiêu Dật Dương cũng muốn đi xem Vân Hi, nhưng cũng không thể mặc kệ an nguy của đại ca.

"Hiện tại đệ không thể cứu ta ra ngoài được, không bằng như vậy đi!" Hắn nhìn xích sắt trên người một chút, quả quyết nói: "Trước dùng bảo kiếm chém mỏng một chút, để cho ta có thể vận công thoát ra."

"Nhưng nếu như huynh tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm!" Tiêu Dật Dương vẫn cảm thấy không ổn.

"Không, ta muốn lưu lại, Bắc Thần Hoàng lơ là mới có cơ hội trong ứng ngoài hợp với các ngươi!" Tiêu Dật Phong lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi tinh nhuệ phát ra tia sáng sắc nhọn.

Tiêu Dật Dương bừng tỉnh."Đại ca, chẳng lẽ huynh nghĩ đến......"

Tiêu Dật Phong mỉm cười gật đầu, ý bảo hắn ghé lỗ tai tới đây, thì thầm nói kế hoạch......

————–

Hạ Vân Hi cấp cứu một lúc cũng không còn nguy hiểm tính mạng, chỉ là võ công bị phế, thân thể suy yếu vô cùng, gương mặt hồng hào trở nên tái nhợt, lúc này vẫn còn hôn mê.

Nhìn bóng dáng ngủ trên giường, mi tâm nàng nhíu chặt, ngủ vô cùng không yên ổn.

Bắc Thần Hoàng đứng nhìn một bên, nội tâm nổi lên một chút dao động, con ngươi lạnh lẽo tràn ra một tia mềm mại. Hắn cưỡng bách nàng, ngoài việc muốn nghiêm khắc trừng phạt, mục đích đúng là muốn nàng đau khổ đến không muốn sống, nhưng tại sao thấy bộ dáng yếu ớt của nàng bây giờ, trong lòng mình lại cảm thấy một chút không nỡ.

Đi tới bên giường, nghe nàng tự lẩm bẩm, không khỏi cúi người xuống nghe, dường như nàng ở trong mộng kêu cứu, tâm tình càng thêm lo lắng. Ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một giọt lệ chảy dài xuống má.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa tay tiếp được giọt lệ kia, nước mắt ấm áp thấm vào đầu ngón tay, như một loại ấn ký in dấu vào trong lòng hắn... ...

Hắn giật mình, bàn tay như bị bỏng rụt lại. Mềm lòng sao? Không, tuyệt không được mềm lòng, những ngày đen tối trước kia, hắn cửu tử nhất sinh sống sót được hoàn toàn là dựa vào ý chí báo thù rửa hận mà chống đỡ mới có thành tựu như ngày hôm nay, trở thành quốc sư một nước, dưới một người trên vạn người.

Dám cả gan phản bội hắn, sẽ phải trả giá thật đắt!

Đôi môi lạnh lẽo của Bắc Thần Hoàng khẽ mấp máy, một chút mềm mại yếu ớt trong biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Hắn liếc nhìn Hạ Vân Hi đang ngủ mê man, cuối cùng không quay đầu lại rời đi.

Bắc Thần Hoàng vừa đi, một bóng người khác lắc mình vào phòng, chậm rãi đến gần bóng dáng nhu nhược trên giường.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong mắt lộ ra nồng đậm thương yêu không thôi.

"Vân Hi, nàng chịu khổ rồi!" Cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa đến bên môi hôn nhẹ, giờ phút này nhìn nàng bất lực như vậy.

Nàng không có cách nào đáp lại, lông mày nhíu lại chứng tỏ nàng đang rất khó chịu.

Tiêu Dật Dương nhẹ lau mồ hôi lạnh trên trán nàng. Bộ dáng nàng khó chịu làm hắn đau lòng không thôi, còn đau hơn cả lúc bị thương nặng.

Đột nhiên, Hạ Vân Hi ưm một tiếng, lông mi khẽ run, dáng vẻ sắp tỉnh lại.

"Vân Hi!" Tiêu Dật Dương cực kỳ mừng rỡ, mắt không chớp nhìn nàng. Nàng sắp tỉnh rồi?

Bên tai truyền đến giọng nói thanh u từ tính, thân thiết như vậy, quen thuộc như thế, như gió xuân tháng tư, làm mi tâm Hạ Vân Hi vốn đang nhíu chặt giờ nhẹ nhàng giãn ra.

Nàng nâng đôi mắt suy yếu mơ mơ màng màng lên, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn nhã gần trong gang tấc. "Dật. ..... Dương, là ngươi sao!" Trời ạ, nàng không phải đang nằm mơ chứ?

"Vân Hi, là ta!" Tiêu Dật Dương đem bàn tay nhỏ bé của nàng áp lên mặt mình, để cho nàng cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.

"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng vừa mừng rỡ vừa hoang mang, sau đó kinh hoảng. "Chẳng lẽ.... .. Chẳng lẽ ngươi cũng bị bắt sao?"

"Không, ta không sao, là ta lén vào!" Tiêu Dật Dương vội an ủi nàng, để tránh nàng quá kích động ảnh hưởng đến bệnh tình.

"Thật?!" Hạ Vân Hi thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ nàng cảm thấy thế nào, còn không thoải mái sao?" Đôi mắt hắn xinh đẹp như tinh tú nhẹ nhàng phiếm một tia dịu dàng, còn có mến mộ cùng tưởng niệm không cách nào che giấu.

"Không sao, ta mạng lớn, không chết được!" Nàng khẽ cắn môi, nhớ tới một màn kia đáy mắt vẫn có chút sợ hãi.

Tiêu Dật Dương dĩ nhiên nhìn ra được nàng sợ hãi, trong lòng đau nhói, nắm chặt tay nàng, cam đoan nói: "Vân Hi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra ngoài!"

"Cám ơn ngươi, Dật Dương!" Hạ Vân Hi cảm kích nắm lại tay hắn, đôi mắt sáng ngời dấy lên vẻ kiên định. "Ta sẽ trốn đi, ta muốn cứu Dật Phong ra, chúng ta nhất định sẽ bình an trở lại thiên triều!"

"Dĩ nhiên! Nhưng hiện tại nàng vẫn còn suy yếu, trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác giao cho ta với đại ca đi!" Hắn lo âu nhìn gò má tái nhợt của nàng.

"Dật Phong? Ngươi nhìn thấy Dật Phong rồi sao? Bây giờ hắn đang ở đâu? Hắn không sao chứ?" Hạ Vân Hi đột nhiên ngồi dậy, kích động bắt lấy tay hắn, hỏi liên tục không ngừng, mắt đẹp tràn đầy lo âu gấp gáp.

"Cẩn thận, đừng kích động!" Tiêu Dật Dương vội vàng ôm nàng. "Đại ca hắn không sao, rất tốt, nàng yên tâm đi!" Thấy nàng như thế, hắn không dám nói ra chuyện đại ca chịu hình, đành phải nói dối.

"Thật? Ngươi không gạt ta?" Hạ Vân Hi vẫn không quá tin tưởng, Bắc Thần Hoàng dễ dàng bỏ qua cho Dật Phong vậy sao?

Mặc dù hắn chưa nói, nhưng nàng đã nhìn thấy thù hận trong mắt hắn, nàng biết, Bắc Thần Hoàng hận bọn họ, mặc dù không hiểu là vì sao?

"Đương nhiên là thật, huynh ấy không sao, còn có một kế hoạch, muốn chúng ta theo kế hoạch làm việc!" Tiêu Dật Dương nói đến đây, ghé sát vào bên tai nàng, thì thầm mọi chuyện......

Hạ Vân Hi nghe xong, không khỏi vui mừng: "Ngươi nói quân Sở gia cũng tới?"

"Không sai, đến lúc đó chỉ cần chúng ta trong ứng ngoài hợp, nhất định có thể thoát khỏi vòng vây!" Tiêu Dật Dương tin tưởng mười phần mà nói.

Thật tốt quá, có Quân Sở gia dũng mãnh thiện chiến giúp một tay, bọn họ có cơ hội đánh bại Bắc Thần Hoàng rồi! Trong lòng Hạ Vân Hi tràn đầy hi vọng, đáy mắt bừng sáng.

————–

Liên tiếp mấy ngày, Hạ Vân Hi nằm trên giường nghỉ ngơi, nhờ có các thị nữ tỉ mỉ chăm sóc, nàng khôi phục rất tốt, vết thương không còn đau, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận.

Tựa vào cửa sổ, nhìn biển hoa hồng lam bên ngoài.

Bắc Thần Hoàng này thật đúng là kỳ quái, trong trong ngoài ngoài đều trồng đầy hoa hồng lam, hơn nữa còn chuyên dùng chúng nuôi dưỡng Thực Nhân Hoa, thật là đủ biến thái.

Bắc Thần Hoàng vừa đến đã thấy cảnh tượng như vậy. Ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên người nàng, làm cho cả người nàng tỏa ra một vầng sáng hoàng kim, bóng dáng gầy yếu mỏng manh, bình tĩnh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, mềm mại đến nỗi tưởng chừng có thể theo gió bay đi.

Hắn im lặng đến gần. "Đang nghĩ gì?"

Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm làm nàng sợ hết hồn. Người này bước đi cũng không có tiếng động sao?

Bình luận





Chi tiết truyện