Mọi người vừa nghe cô nương giống Thiên Nữ muốn biểu diễn, đều vô cùng chờ mong, lưng bất giác thẳng lên, chăm chú nhìn về sân khấu.
Thác Bát Nghiên thấy thế, bĩu môi, nàng cũng muốn xem Hạ Vân Hi kia có bao nhiêu tài giỏi, có thể thắng được kiếm vũ tuyệt thế vô song của nàng không.
Đúng lúc này, bốn gã tiểu thái giám nâng chuông nhạc lên sân khấu, nó là do các loại chuông khác nhau ghép lại thành nhạc khí, mỗi cái đều có một vai trò riêng, trong khoang trống rỗng. Đó là nhạc cụ gõ biến âm, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, hơn nữa dư âm kéo dài. Tiếp theo là đám cung nữ cầm tỳ bà, thất huyền cầm, cuối cùng là kèn đồng.
Chúng thái giám cung nữ lên đài, gọn gàng ngồi hai bên.
Không lâu sau, Hạ Vân Hi một thân hắc sa y chậm rãi bước lên sân khấu, mái tóc dài đen nhánh không cài trang sức, tung bay trong gió. Nàng lúc này như tinh linh trong đêm đen, tràn ngập cảm giác thần bí mị hoặc.
Nàng nhanh nhẹn xoay người, đối mặt với mọi người, môi anh đào mỉm cười làm người ta hoa mắt, ánh mắt lơ đãng mị hoặc, khuynh thiên khuynh địa.
Mọi người kinh diễm, chăm chú nhìn Hạ Vân Hi không dời mắt.
“Ôi, Hạ cô nương này thật đúng là tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy, mị hoặc phong tình, ngay cả ta cũngphải cam bái hạ phong!” Sở Hạo Dương cảm thán lắc đầu, hạ quạt trong tay xuống.
Sở Hạo Thần kỳ quái liếc mắt hắn một cái.”Các hạ, ngươi có phải nam nhân khi6ng?” Cam bái hạ phong cái gì chứ?
“Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ta tuấn mỹ còn hơn mấy phần so với nữ nhân sao?” Sở Hạo Dương mị hoặc liếc hắn, anh tuấn cười tà.
Sở Hạo Thần nổi da gà, hắn chà xát hai tay, chịu không nổi nói: “Cầu xin ngươi, ta dù chưa ăn no nhưng cũng có thể nôn ra được.” Quá buồn nôn.
Tiêu Dật Phong lãnh trừng hai người một cái, vốn loại chuyện huyên náo này đã đủ phiền, hai người này còn không thể yên tĩnh một chút sao?
Lúc này âm nhạc đã vang lên, Hạ Vân Hi khẽ động, phong tình vạn chủng bước đến. (thỉnh mọi người nghe bài ‘Tình nhân thật’ vừa đọc đi ha)
Nàng đong đưa eo nhỏ, khẽ mở môi anh đào, giương tay cất miệng hát một ca khúc hiện đại đầy nhiệt tình. Thanh âm ngọt ngào sục sôi mà nhẹ nhàng truyền đến tai mỗi người——
Tình nhân của ta
Trái tim của ta
Mộng của ta
Linh hồn của ta
Cho chàng
Tình nhân của ta
Ta yêu chàng
Ta tin
Ta là tình nhân trong mộng của chàng
ye——
Thanh âm của nàng sục sôi mang theo tiết tấu bướng bỉnh, eo nhỏ theo âm nhạc đong đưa nhiệt tình, tóc đen tung bay, kỹ thuật nhảy điêu luyện, kích tình vô hạn, trong mắt mọi người lại như một ngọn lửa, thiêu đốt vô tận không dứt.
Tất cả mọi người kinh hãi, ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn cảnh tượng trên đài, hoàn toàn choáng váng.
Khuôn mặt nàng ngây thơ tuyệt mỹ, thanh diễm bức người, phong tình dụ hoặc, nhu hòa yêu mị, hồn nhiên lại hoang dã, thế gian lại có nữ tử có thể cùng sở hữu hai loại thần vận này sao, Thác Bát Luật kinh ngạc không ngớt, tuy đã gặp qua vô số mỹ nữ nhưng cũng vẫn dao động vì nữ nhân trước mắt.
Hạ Vân Hi nhiệt tình ca vũ, trong nháy mắt khiến toàn thể đều sôi trào lên, có người thậm chí theo nàng ca vũ, còn lại vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.
Chu Minh đế cùng Tiêu Dật Dương càng ngây người hơn, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ trên đài.
Tiêu Dật Phong thần tình hờ hững nhìn không ra biến hóa gì, nhưng trong lòng tựa hồ bị nữ tử kinh diễm trên đài làm xao xuyến, dần dần khơi dậy thứ tình cảm như dung nham, chậm rãi đi sâu vào tâm khảm.
Cảm nhận được ánh mắt hắn chuyên chú, nụ cười trên môi Hạ Vân Hi sâu hơn, tiếng ca cũng càng thêm mềm mại động lòng người, vũ điệu càng thêm cuồng dã nhiệt liệt, tử nhãn trong trẻo nhìn chăm chú người yêu trong lòng, hát tình ca ——
Yêu
Có thể coi là thời gian tốt
Ta sẽ hạnh phúc trong lòng
Hắc
Chàng là người tốt
Làm cho ta như bước trên tầng mây, quên đi đau khổ
Lalalala
Tình yêu làm cho ta choáng váng
Lalalala
Tưởng niệm làm cho người đau lòng
Không cần hỏi lại
Trong lòng ta đã xác định
Chàng là của ta
Number one!
Tình nhân của ta
Trái tim của ta
Mộng của ta
Linh hồn của ta
Cho một người
Tình nhân của ta
Ta yêu chàng và ta tin
Ta là tình nhân trong mộng của chàng
ye… …
Ca khúc hát đến đây, là từng tiếng kêu khàn khàn tiêu hồn, Hạ Vân Hi nhắm mắt ngửa đầu, thanh âm ngọt ngào trở nên lỗ mãng, cuối cùng điên cuồng kêu lên, thanh âm hạ xuống, nàng càng múa càng nhanh, tiếng ca cũng kích tình vô hạn, kéo mọi người cùng nhập vào cảnh giới điên cuồng.
Lalalala
Tưởng niệm làm cho người đau lòng
Không cần hỏi lại
Trong lòng ta đã xác định
Chàng là của ta
Number one!
Tình nhân của ta
Trái tim của ta
Mộng của ta
Linh hồn của ta
Cho một người
Tình nhân của ta
Ta yêu chàng và ta tin
Ta là tình nhân trong mộng của chàng
…
Tiêu Dật Phong yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên ôn nhu, nhưng nhìn kỹ vẫn lạnh lùng trong trẻo như thường.
Đang Hạ Vân Hi tập trung tinh thần vào ca vũ, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt oán hận bắn về phía nàng, nàng khẽ run, trong lòng nghi ngờ, lặng lẽ quét mắt một vòng, nhưng đều là người vui vẻ xem nàng biểu diễn, không có chút nào khác thường!
Coi như là Thác Bát Nghiên kia, cũng chỉ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, không có ác ý.
Kỳ quái, rốt cuộc là ai?
Nhạc thái phi kinh hỉ, kích động kéo tay hoàng hậu: “Ngươi nói không sai, nàng thực sự rất giống Dịch Ly! Còn có, nàng hát giỏi quá, còn có vũ điệu… Ai gia xem mà cảm thấy mình như trẻ lại, thật kỳ diệu.”
Hoàng hậu cũng xúc động, cầm tay Nhạc thái phi: “Đúng vậy, thần thiếp cũng cảm thấy tâm tình dâng trào, vũ khúc này thật sự có ma lực mà.”
Tiêu Dật Hiên mặc dù cũng nhìn lên đài, nhưng lại là ánh mắt dò xét nhìn Hạ Vân Hi, khóe miệng cười nhạt, thần tình bí hiểm, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Trên sân khấu, Hạ Vân Hi chuyển âm cao, lại lần nữa điên cuồng thét chói tai, thân thể đồng thời lắc mạnh, tử nhãn mị hoặc dưới ánh đèn chớp động ánh sáng ngọc lưu quang, ca vũ ngừng lại, âm nhạc cũng từ từ kết thúc.
Lập tức, nhạc sư theo Hạ Vân Hi đi tới giữa đài, cúi người cùng kêu lên kêu: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chu Minh đế sửng sốt nửa ngày mới đứng dậy, điên cuồng vỗ tay.
Nhạc thái phi cùng chúng thần vỗ tay vang như sấm, âm thanh ủng hộ nổi lên bốn phía, vỗ đến hai tay phát đau cũng không ngừng. Bọn họ chưa từng nghe qua ca khúc chấn hồn nhiếp phách như vậy, xem qua vũ đạo mị hoặc cuồng dã như vậy, kia kiều tư muôn vàn, tất cả biến hóa, làm bọn hắn kinh ngạc không dứt, dường như Hạ Vân Hi thật là yêu tinh ám dạ mà đến, đầu độc nhân tâm
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1