chương 132/ 140

Quân Sở gia thấy kình địch đã trừ, hoan hô rầm trời. Năm người Tiêu Dật Phong cũng thở phào, mỉm cười nhẹ nhõm.

Sắc mặt Hạ Vân Hi lại tái nhợt dị thường, chỉ cảm thấy kiệt sức, lảo đảo muốn ngã, suýt nữa đã ngã nhào, may nhờ Lý Trạch Dương đưa tay đỡ. "Vân Hi muội tử, làm sao vậy?"

Lúc này Tiêu Dật Phong đã chạy tới ôm nàng vào lòng."Vân Hi, nàng không sao chứ? Có bị thương không?" Vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới.

"Dật Phong... ..." Hạ Vân Hi vô lực ôm chặt eo hắn, trước mắt tối sầm, đầu óc ngày càng choáng váng, cuối cùng không chịu nổi ngất đi.

Trong mơ hồ chỉ nghe được tiếng gọi lo lắng.

————-

Bởi vì Hạ Vân Hi hôn mê nên không thể lập tức về Thiên triều, Tiêu Dật Phong quyết định để Sở Hạo Thần mang theo quân Sở gia, hồi kinh bẩm báo tình huống, liên lạc với Trương ngự y để chứng tỏ chuyện Vân Hi hành thích vua là trong sạch. Sau đó phân phó Tiêu Dật Dương cùng kim bài tam tướng đến gặp Tê Thu vương nói rõ sự tình, tránh sẽ làm tổn thương hòa khí hai nước.

Trong khách điếm Túy Hương, Tiêu Dật Phong bao toàn bộ sương phòng khách quý, có đình viện độc lập, để Hạ Vân Hi có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này đại phu đang bắt mạch cho Hạ Vân Hi, hắn ngồi ở mép giường, khẩn trương chờ đợi.

"Công tử, vị cô nương này vì thân thể suy yếu nên nhiễm phong hàn, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có chuyện gì." Thật lâu, lão đại phu mới chẩn bệnh xong, đứng dậy hồi bẩm.

"Được, vậy ngươi nhanh đi kê đơn đi!" Tiêu Dật Phong vừa nói vừa móc một thỏi vàng mười hai lạng từ trong lòng ra, đưa cho hắn.

"Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!" Hai mắt lão đại phu sáng lên, cười ha hả nhận hoàng kim, lui xuống.

Tiêu Dật Phong trở lại giường, đau lòng ngưng mắt nhìn dung nhan không có chút huyết sắc của nàng, trong mắt đều là ngàn vạn nhu tình.

"Dật Phong... ..." Hạ Vân Hi nhẹ nhàng giật giật, nói mê.

"Ta ở đây, nàng yên tâm ngủ đi!" Hắn gạt tóc trên trán nàng, dịu dàng nói nhỏ bên tai nàng.

"Ưm......" lông mày của nàng nhíu chặt, tựa hồ ngủ vô cùng không yên ổn.

"Không thoải mái sao?" Hắn dịu dàng khẽ vuốt ve mặt nàng, muốn giảm bớt nỗi thống khổ của nàng.

Có nhu tình của Tiêu Dật Phong xoa dịu, Hạ Vân Hi yên ổn ngủ thiếp đi.

Ban đêm, nàng lại gặp ác mộng liên tiếp.

Đây là nơi nào, tại sao tối như vậy? Không có người, mặt đất lại ướt sũng, hơn nữa bốn phía đều là hố sâu? Ta sao lại ở đâu, Dật Phong, Dật Phong chàng ở đâu, sao không đến tìm ta? Đừng bỏ lại mình ta ở đây, ta sợ! Hoàng hậu nương nương, Dật Dương, mọi người không để ý đến ta sao?

Lạnh quá, đói quá, trên người như bị lửa đốt, đau quá! Đó là ánh sáng gì, lục sắc yếu ớt, dã thú sao, hay là Quỷ Hồn, hơn nữa đang tiến tới gần ta ——

"Hạ Dịch Ly, ta sẽ không buông tha ngươi! Ngươi vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tay ta, vĩnh viễn!"

Không, đừng dây dưa ta nữa, ta không phải Hạ Dịch Ly, ta không phải! Bắc Thần Hoàng! Tại sao chàng còn chưa tới? Dật Phong, Dật Phong, mau tới cứu ta, Dật Phong......

"Vân Hi! Vân Hi! Không có chuyện gì, ta ở đây, đừng sợ.... .."

Hạ Vân Hi hốt hoảng mở mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, Tiêu Dật Phong đang tựa bên người nàng, nhẹ nhàng giữ bả vai của nàng, đuôi mày, đáy mắt đều lộ vẻ quan tâm.

"Dật Phong?.. .... Ta rất sợ!" Nàng nhào vào ngực hắn, mấy ngày liên tiếp sợ hãi khẩn trương đè nén, giờ khắc này bộc phát khiến nàng không chịu nổi khóc lớn tiếng.

"Không có chuyện gì, nàng gặp ác mộng mà thôi! Chúng ta đã an toàn, Bắc Thần Hoàng không thể tổn thương nàng được nữa!" Tiêu Dật Phong thương tiếc ôm chặt nàng, một tay cầm khăn ướt bên gối, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng.

Đúng, là mộng, chỉ là mộng mà thôi! Không có hắc ám, không phải sợ hãi, bởi vì có Dật Phong ở đây, cái gì nàng cũng không sợ! Đôi mắt sáng ngời của Hạ Vân Hi lấp lánh tia sáng, nàng ngừng khóc, bên môi hiện lên nụ cười hạnh phúc.

"Dật Phong, ta yêu chàng!" Cho dù từng bị hắn hiểu lắm, nhưng khi hắn không màng nguy hiểm cứu nàng thì tất cả đều tan thành mây khói.

Quá khứ hãy để cho nó qua đi, sau khi trải qua sống chết, nàng chỉ muốn quý trọng hạnh phúc trước mắt.

"Vân Hi, ta thề, từ nay về sau, ta sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ uất ức nào nữa!" Tiêu Dật Phong cúi đầu xuống, thâm tình ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt có áy náy cùng trìu mến.

"Ta tin tưởng chàng!" Hạ Vân Hi cười mà rớm nước mắt, thỏa mãn dựa vào khuôn ngực ấm áp của hắn.

"Đúng rồi, nàng còn không thoải mái chỗ nào?" Hắn dịu dàng vuốt khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt của nàng.

"Tốt hơn nhiều." Nàng mỉm cười nắm tay hắn, sau đó dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Chàng vẫn luôn trông chừng ta sao?"

"Dĩ nhiên, không tận mắt thấy nàng tỉnh lại, làm sao ta có thể yên tâm?"

"Ai nha, vậy chàng nhìn thấy bộ dạng ta nói mớ rồi sao, nhất định là rất khó coi!" Nàng xấu hổ, hai má dần dần hồng lên.

"Ngốc quá!" Tiêu Dật Phong khẽ cười một tiếng, vỗ tay lên trán nàng. "Gần hết sốt rồi, đợi lát nữa uống thuốc thì sẽ khỏe lên thôi."

Hạ Vân Hi trở mình, ôm cổ của hắn, sóng mắt lưu chuyển bao hàm cảm động vui vẻ. "Dật Phong, ta đột nhiên cảm thấy bị bệnh cũng rất tốt, có thể làm chàng quan tâm ta như vậy!"

Nghe nàng ngớ ngẩn nói, Tiêu Dật Phong nhớ lại mình từng vô tình với nàng, chóp mũi nóng lên, kìm lòng không được lại ôm chặt nàng trong ngực. "Thật xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt, ta thật hận không thể giết chết mình. Nàng biết không? Sau khi nàng bị Bắc Thần Hoàng bắt đi, ta lo lắng đến muốn phát điên, sợ nàng sẽ bị thương tổn, sợ nàng sẽ một đi không trở lại. Khi đó, ta đã thề, nếu như nàng thật sự gặp chuyện không may, vậy thì ta cũng tuyệt không sống một mình!"

"Dật Phong......" Hốc mắt ướt át, nàng thật sự muốn khóc. Vuốt những vết thương băng bó trên người hắn, nàng đau lòng rơi lệ. "Ta biết rõ, chàng vì ta đã chịu rất nhiều khổ cực! Vết thương nhiều như vậy, nhất định rất đau phải không?"

Hắn như vậy sao nàng còn có thể nhẫn tâm trách cứ hắn đây?

"Đã không đau nữa rồi, chỉ cần có thể cứu nàng trở về, bị thương nhiều hơn nữa cũng đáng giá!" Hắn hôn lên nước mắt của nàng, ánh mắt thâm tình yêu say đắm không.

Trong lòng Hạ Vân Hi rung động, nước mắt vui sướng không ngừng chảy xuống. Nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn dịu dàng của hắn, cảm thấy ngọt ngào vô hạn. Dật Phong, ta yêu chàng, trải qua muôn đau khổ khó khăn, ta càng thêm yêu chàng. Tin tưởng cuộc sống về sau chúng ta sẽ luôn hạnh phúc bên nhau, nhất định sẽ như thế!

Ánh mặt trời phủ lên hai người nhiệt tình ôm hôn nhau, đôi tình nhân sống sót sau tai nạn nhiễm vầng sáng hạnh phúc..

Bình luận





Chi tiết truyện