Chu Minh đế trong lòng lo lắng, đi tới Phượng Hoàng cung.
Hoàng hậu mang theo các cung nữ, bước nhanh ra đón, vội vàng thỉnh an: “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng!”
Các cung nữ quỳ xuống: “Hoàng thượng cát tường! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chu Minh đế nhìn bốn phía, phất tay: “Các ngươi đi xuống đi, trẫm có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng hoàng hậu!”
“Tuân chỉ!” Các cung nữ lui ra.
Hoàng hậu tinh tế thấy trượng phu mặt ủ mày chau, quan tâm hỏi: “Hoàng
thượng, đã xảy ra chuyện gì phải không? Nhìn ngài có vẻ có tâm sự?”
Chu Minh đế thở dài, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, trầm ngâm không nói.
Hoàng hậu thấy thế, càng thêm lo lắng: “Hoàng thượng, rốt cuộc có chuyện gì? Ngài cũng phải nói ra chứ!”
Một lúc sau, Chu Minh đế đứng lại, giống như khổ tư hồi lâu rồi đột nhiên
có đáp án, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía nàng, hỏi: “Hoàng hậu, nàng
thấy Vân Hi thế nào?”
Đối với vấn đề đột ngột này của hắn, hoàng
hậu sửng sốt, rồi lập tức ôn hòa cười: “Đứa nhỏ này chẳng những diện mạo xinh đẹp, hơn nữa lại thông minh lanh lợi, thẳng thắn đáng yêu, chẳng
những thần thiếp, trong cung còn có rất nhiều người thích nàng. Không
biết vì sao hoàng thượng lại hỏi như vậy?”
Chu Minh đế trầm mặc một lúc, thở dài, cuối cùng cũng có dũng khí nói: “Vậy nàng nói, Hạ Vân Hi làm quý phi thì sao?”
“Hả?!” Hoàng hậu ngẩn người, nghĩ rằng mình nghe lầm: “Hoàng thượng người vừa rồi. . . . . nói cái gì?”
“Trẫm nói. . . . . Muốn lập Vân Hi làm quý phi.” Chu Minh đế có chút ngượng ngùng cười nói.
Hoàng hậu lần này nghe rõ ràng, vẻ mặt biến sắc, nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn trượng phu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Thế nào? Nàng không đồng ý sao?” Hắn có chút khẩn trương hỏi.
Hoàng hậu luôn rất độ lượng, thập phần hiền tuệ, ngay cả mỗi lần tuyển chọn
tú nữ, nàng vẫn tham dự tích cực, cũng thay hắn chọn người ưu tú nhất
làm phi, lần này hẳn sẽ không phản đối mới đúng!
“Vậy. . . . .
Hoàng thượng sao lại đột nhiên có ý muốn đó?” Hoàng hậu không thể tin
kinh hô. Chẳng lẽ. . . . . “Là vì có dung mạo giống hệt nhau sao?” Nàng
chỉ có thể nghĩ được nguyên nhân này.
Chu Minh đế nghĩ một chút,
lắc đầu cười nói: “Cũng không hẳn là vậy, ở nàng, ta cũng tìm được cảm
giác giống như Dịch Ly, nhưng quan trọng nhất. . . . .” Hắn dừng một
chút, nhìn thê tử, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu nàng không gả cho
trẫm thì sẽ phải lấy chồng xa ở Tê Thu quốc.”
“Lấy chồng xa ở Tê Thu quốc? Vì sao?” Hoàng hậu sững sờ lặp lại, càng nghe càng không hiểu.
Chu Minh đế không trả lời nàng, mày chau càng chặt. Lâu sau, hẳn thở dài
một hơi nặng nề, chậm rãi kể lại việc ở Tuyên Chính điện, Bắc Thần Hoàng yêu cầu thực hiện lời hứa.
Hoàng hậu nghe vậy mở to hai mắt,
khiếp sợ nhìn hắn: “Hoàng thượng, vậy. . . . Đây là sự thật sao?” Nàng
biết Bắc Thần Hoàng nhất định sẽ làm khó bọn họ, nhưng không nghĩ tới
mục đích của hắn lại là Vân Hi, quả thực là chuyện ngoài dự đoán của
nàng.
‘Thiên chân vạn xác!” Chu Minh đế u sầu thở dài: “Nói đến
cùng, là trẫm đã hứa hẹn lúc trước, nếu không đáp ứng thật sự là không
nể mặt Tê Thu quốc, bọn họ đưa ra quốc sư có tiếng, cho nên trẫm chỉ có
thể để Vân Hi làm hoàng quý phi, như vậy chúng ta cũng không tính là bội ước, cũng hợp lý lẽ.”
“Nhưng. . . . . Hoàng thượng, như người vừa nói, Bắc Thần Hoàng vẫn muốn lấy Vân Hi!” Hoàng hậu lại không lạc quan như vậy.
“Cứ yên tâm đi, trẫm có nghe về hoàng đế Tê Thu quốc, hắn không phải người
hiếu chiến, nếu không tổn hại tới tôn nghiêm quốc gia, hắn sẽ không dễ
dàng khai chiến. Chỉ cần Vân Hi trở thành phi tử của trẫm, trẫm cũng
không tính là bội ước.” Chu Minh đế cười nhẹ, đối với việc này không quá lo lắng.
Bọn họ đang chuyên tâm bàn bạc nên không hề chú ý có
người đứng ngoài cửa, càng không chú ý người kia sau khi nghe bọn họ đối thoại, kinh ngạc đứng sững.
Hoàng hậu nghe xong, vẻ mặt càng thêm lúng túng, miệng giật giật, tựa hồ muốn nói gì, lại không nói ra được.
“Thế nào, hoàng hậu?” Chu Minh đế kỳ quái nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của nàng.
“. . . . . Hoàng thượng, thực không dám giấu diếm, Vân Hi đã có người
trong lòng, nàng không thể làm quý phi!” Hoàng hậu cân nhắc một hồi,
không nhịn được nói ra.
Nàng biết tâm tư của hoàng thượng, nhưng, cũng không thể không quan tâm tâm tư của Vân Hi.
Chu Minh đế sửng sốt một chút, nhíu mày: “Trẫm biết, nhưng Dật Phong sẽ
thành thân cùng Thập công chúa, đây là chuyện sớm muộn. Huống chi, không phải Vân Hi đã từ bỏ rồi sao?” Hắn vì rõ ràng hai điểm này, mới ra
quyết định.
“Ách. . . . .” Hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, đúng rồi, Vân Hi đã từ bỏ rồi. . . . .
“Trẫm làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Vân Hi, nàng cũng đã nghe qua về Bắc
Thần Hoàng rồi, hắn cũng không phải là người tốt, sau trẫm có thể nhẫn
tâm đẩy Vân Hi cho hắn, nói không chừng còn có ẩn khuất gì trong chuyện
này.”
Vẻ mặt Chu Minh đế lại trở nên ngưng trọng, đây mới là
nguyên nhân trọng yếu, Bắc Thần Hoàng hao tốn tâm tư muốn lấy Vân Hi,
tuyệt đối sẽ không đơn giản là vì thích nàng.
Hoàng hậu suy nghĩ xong cũng gật đầu: “Hoàng thượng nói đúng, Bắc Thần Hoàng làm như vậy rất không bình thường!”
“Cho nên trẫm thà bội ước cũng không đáp ứng yêu cầu của hắn.” Hắn đã mất đi Dịch Ly, không thể mất luôn cả Vân Hi.
“Như vậy, hoàng thượng quyết định lấy Vân Hi?” Hoàng hậu chăm chú nhìn hắn hỏi.
“Lấy là lấy, nhưng trẫm cũng không thể không quan tâm tới ý muốn của Vân
Hi!” Chu Minh đế mỉm cười, ánh mắt thương tiếc, lưu luyến nồng đậm: “Coi như là một kế tạm thời, sự tình qua đi, nếu nàng không thích trẫm, trẫm cũng sẽ để nàng tự do!”
“Hoàng thượng, người. . . . .” Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ hoàng thượng lại quyết định như
vậy. Nhịn không được, nàng cảm động cầm tay hắn: “Cám ơn người, hoàng
thượng!”
Vốn nàng còn đang lo lắng cho tương lai của Vân Hi, bây giờ thì hoàn toàn yên tâm rồi.
“Nhưng trẫm vẫn lo lắng, Bắc Thần Hoàng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu thực sự phát sinh chiến tranh...”
Lời Chu Minh đế còn chưa nói xong, đã bị giọng nói của Thanh Thanh ngắt lời ─——
“Hạ cô nương, sao ngươi lại đứng đây mà không vào?”
Vừa nghe giọng nói này, Chu Minh đế cùng hoàng hậu giật mình, không khỏi
quay đầu lại, quả nhiên thấy Hạ Vân Hi đứng ngoài cửa đại sảnh.
“Vân Hi nha đầu, con. . . . nghe thấy rồi?”
Hạ Vân Hi vốn hứa với Tiêu Dật Dương cùng hắn xuất cung dạo chơi ở ngoại
thành, nhưng vì sợ hoàng hậu lo lắng nên đến báo một tiếng, không nghĩ
tới lại ngoài ý muốn nghe được chuyện của hoàng hậu và Chu Minh đế. . . . .
“Trẫm làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Vân Hi, ngươi cũng đã
nghe qua về Bắc Thần Hoàng rồi, hắn cũng không phải là người tốt, sau
trẫm có thể nhẫn tâm đẩy Vân Hi cho hắn, nói không chừng còn có ẩn khuất gì trong chuyện này,”
“Nhưng trẫm vẫn lo lắng, Bắc Thần Hoàng sẽ không từ bỏ ý đồ a, nếu thực sự phát sinh chiến tranh…”
Tiếng nói giống như tiếng sét, khiến lòng nàng chấn động, nàng ngây ngốc đứng đó, nghe hoàng hậu hỏi mới hồi hồn lại.
Bình luận
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1