chương 26/ 140

Từ lần trước ở phòng khách tham dự yến tiệc đồ ngọt, tất cả mọi người trong cung Hoa Dương đều rất thích tay nghề Hạ Vân Hi, đối với tiểu cô nương thẳng thắn nhiệt tình này càng quan tâm hơn nữa.

Lúc này, trong vườn hoa, Hạ Vân Hi cùng một bọn thái giám đang cao hứng bừng bừng thả diều.

Bỗng nhiên nổi một hồi gió lớn, con diều trong tay bọn họ mắc luôn trên cành cây, lại không dám kéo quá mạnh, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

“Nguy rồi, vướng trên cây rồi, làm thế nào...... Không chơi được......”

“Làm sao mà không chơi được, lấy nó xuống là xong, xem ta.”

Hạ Vân Hi nói xong, vận dụng kỹ xảo, cẩn thận từng li từng tí leo lên cây.

Người người ngửa đầu nhìn lên trên, bội phục cực kỳ, lớn tiếng khen ngợi: ”Oa —— Hạ cô nương thật là lợi hại a! Hạ cô nương rất giỏi! Rất giỏi! Thật lợi hại......”

Thậm chí còn vỗ tay.

Hạ Vân Hi nghe được tiếng vỗ tay, rất đắc ý. Nhưng là, con diều cắm ở đầu cành, quá xa, nàng cố gắng duỗi tay kéo con diều xuống.

“Hạ cô nương, cẩn thận a!” Mọi người thấy lo lắng đề phòng.

Mất sức chín trâu hai hổ, Hạ Vân Hi cuối cùng đem con diều cầm trên tay rồi, không nhịn được hoan hô một tiếng. Đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy tay trái ngứa ngứa, nàng cúi đầu nhìn…

“A ——”

Hạ Vân Hi thét chói tai vang tận mây xanh, mọi người phía dưới cũng giật mình.

“Trời ạ...... Con gián a! Thật là đáng sợ a...... Cứu mạng!”

Hạ Vân Hi hoảng sợ thét chói tai, liều mạng vỗ sinh vật kinh khủng trên tay, bởi vì quá kích động nên trượt chân, lại thét một tiếng, cả người rớt xuống ——

“A!”

Đang lúc mọi người đồng thời kêu lên, nàng cho là nàng sẽ té rất đau, ai ngờ trong nháy mắt này, nàng cảm thấy mình lại bay lên trời, tựa hồ có người ôm nàng...... Không khỏi định thần nhìn —— khuôn mặt anh tuấn phóng đại trên đỉnh đầu nàng......

“Dật Phong?” Nàng ngớ ngẩn, không nghĩ tới hắn sẽ kịp thời xuất hiện, hơn nữa còn cứu mình, lấy cá tính lạnh lùng vô tình của hắn, thế nhưng lại......

Một tia cười ngọt ngào đọng trên môi, có phải hắn cũng có chút quan tâm nàng đúng không?

Được ôm trong vòm ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc, thật khiến cho người ta say mê...... Nàng lại bắt đầu vui sướng nhưng......

“Vân Hi, nàng không sao chứ?” Tiêu Dật Phong buông nàng xuống, mặt ân cần hỏi. Ánh mắt lãnh khốc đắp lên một tầng lụa mỏng mềm mại, khiến nàng không nhịn được mà loạn nhịp.

“Dật Phong, có chàng ở đây, ta tại sao có thể có chuyện đây?” Nàng mềm mại cười một tiếng, hài lòng dựa vào ngực hắn......

Cho đến khi cái mông truyền đến một hồi đau đớn mới cắt đứt ảo tưởng tươi đẹp.

“Ai da!” Hạ Vân Hi kêu đau một tiếng, nhịn đau, uất ức trừng mắt tên băng sơn đối diện: ”Dật Phong, tại sao vô tình như vậy?”

Làm nàng mới vừa rồi còn cảm động.

“Ngu ngốc!” Hắn lạnh nhạt phủi nữ nhân ngốc trên đất một cái. Vốn là hắn định đỡ nàng một chút, ai ngờ này nữ nhân ngốc lại được voi đòi tiên, bám dính trong ngực hắn không chịu xuống, không thể nhịn được nữa, hắn chỉ đành ném nàng ra ngoài.

“Đáng ghét, ngươi quá máu lạnh rồi......” Đau chết nàng, nam nhân này thật không biết thương hương tiếc ngọc.

“Về sau chớ học Hầu Tử, ngu xuẩn tác quái!” Hắn lạnh lùng cảnh cáo nói, không để ý tới nàng nữa, tự mình đi tới hậu viện.

Cái gì? Lại nói nàng là Hầu Tử, thật quá mức! “Tiêu Dật Phong đáng ghét, ta nhất định muốn ngươi thần phục dưới váy ta.” Nàng hướng về phía bóng lưng của hắn buông thệ quyết tâm.

Tức chết nàng.

————————————

Hạ Vân Hi kiên trì dậy sớm không có mấy ngày, lại bắt đầu chứng nào tật nấy, ngủ nướng đến mặt trời lên cao.

“Hạ cô nương, nên rời giường rồi!” Thanh Thanh vừa đến liền lôi kéo mèo lười hô to.

“...... Đến rồi!” Hạ Vân Hi ngáp, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lười biếng đi tới bàn trang điểm ngồi xuống.

Thanh Thanh dọn xong bữa ăn sáng, bắt đầu thay nàng chải đầu, đưa khăn ướt cho nàng lau mặt, sau cùng ra lấy xiêm y để cho nàng thay.

Một hồi bận rộn, Hạ Vân Hi vẫn là lim dim, nàng rất muốn ngủ!

Tối hôm qua mình vì kế hoạch theo đuổi phu mà nàng vắt hết óc, cơ hồ trắng đêm không ngủ, nhưng thủy chung không nghĩ ra về sau như thế nào, chỉ có thể tiếp tục quấn quýt chặt lấy, thất bại là mẹ thành công a.

Ai, tại sao nàng luôn người gặp người thích, ở trước mặt người trong lòng lại trắc trở thế này, bộ dạng ước gì nàng mau cút xa xa, làm nàng cảm thấy hoài nghi sức quyến rũ trời sinh của mình.

“Hạ cô nương, người sao vậy?” Nhìn nàng không ngừng thở dài thở ngắn, Thanh Thanh kỳ quái hỏi.

Hạ cô nương không phải luôn luôn rất lạc quan sao? Nàng thậm chí hoài nghi, Hạ cô nương căn bản cũng không biết phiền não là thứ gì, vậy thì có gì mà than thở.

Hạ Vân Hi không nói gì, vẫn than thở như cũ, lại muốn ngủ nữa.

“Hạ cô nương! Hạ cô nương!” Một thái giám chạy vào, thở hổn hển, ngón tay ngoài cửa: ”Điện, điện hạ trở lại, đang luyện võ, so kiếm cùng Tề, Lục tướng quân.”

“Thật sao?” Hạ Vân Hi lập tức nhảy lên, vẻ mặt buồn ngủ mất sạch, sau đó như một làn khói lao ra ngoài cửa, lưu lại Thanh Thanh ở phía sau hô to gọi nhỏ.

“Hạ cô nương, chờ ta một chút…!”

Bình luận





Chi tiết truyện