chương 35/ 140

“Ủa? Bãi săn sao lại có tiếng đánh nhau?” Hạ Vân Hi đứng trước bãi săn, nhíu mày ngưng thần lắng nghe.

Thanh Thanh cũng đã nghe thấy, nàng thấy kì quái, bãi săn hoàng gia sao lại không có thị vệ đứng canh?

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi, đi xem một chút!”

Vì vậy hai người nhảy xuống ngựa, chắp tay thẳng bước đi vào.

Khi họ đi tới nơi phát ra tiếng đánh nhau, thấy nhân mã hai bên chém giết kịch liệt, kinh tâm động phách, cuối cùng nàng đã hiểu xảy ra chuyện gì/

Wow! Lúc trước chỉ có ở phim truyền hình mới nhìn thấy những cảnh đánh nhau phấn khích như vậy, bây giờ được xem tận mắt, hơn nữa —— Ông trời, những thứ nằm dưới đất kia không phải là thi thể trong truyền thuyết chứ?

Còn nữa…, Dật Phong đâu? Hắn đang ở đâu? Ngàn vạn lần không được có chuyện gì a——

Hạ Vân Hi cố nén lo lắng, mở to hai mắt tìm kiếm bóng dáng người yêu, Dật Phong đang ở đâu?

Thanh Thanh đã sớm bị dọa ngốc tại chỗ, nàng chưa từng thấy cảnh gió tanh mưa máu như vậy, quá kinh khủng.

Bên kia Tiêu Dật Phong giết xong ba gã hắc y nhân, máu tươi kết tầng trên lưỡi kiếm, y phục bị rách mấy chỗ. Nhưng hắn còn chưa kịp thở, lại có thêm hai hắc y nhân nâng kiếm đến.

Hạ Vân Hi nhìn thấy thì run sợ, không chút nghĩ ngợi xông tới, nhảy vào trong vòng chiến, la lớn: ”Dật Phong, ta tới giúp chàng!”

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng cùng hắc y nhân đấu kiếm, Tiêu Dật Phong chấn động, nhưng vẫn gọn gàng một kiếm đâm trúng đối phương, sau khi rút kiếm ra thì mới bớt chút thì giờ liếc nàng một cái.

“Tránh ra!” Nữ nhân ngu ngốc này, lại âm hồn bất tán đến nước này, ngay cả thời điểm hắn cùng kẻ địch giao chiến cũng có thể nhìn thấy nàng.

Nàng gấp gáp nói.”Ta tại sao có thể mặc kệ? Ta cũng biết võ công, có thể giúp một tay —— Á ——”

Đao quang kiếm ảnh trên đầu bay qua, làm Hạ Vân Hi sợ tới mức hét lên một tiếng, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đánh trên người nàng, Tiêu Dật Phong thấy thế chuyển một cái, đỡ kiếm đối phương đâm tới.

“Thật đáng sợ!” Hạ Vân Hi chưa tỉnh hồn vỗ ngực một cái. Tuy nói mình to gan lớn mật, nhưng trường hợp kinh hiểm như vậy thật đúng là lần đầu tiên gặp, trong lòng vẫn còn run sợ.

Tiêu Dật Phong hừ lạnh: ”Không muốn chết thì cút ra xa.” Nói xong lại cùng hắc y nhân đánh lén thất bại vừa rồi giao chiến.

Hạ Vân Hi cắn môi, trong lòng hết sức nóng nảy. Nàng làm sao mới có thể đến giúp Dật Phong giết địch đây? Khổ nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy những hắc y nhân kia ngã xuống, trên tay bọn hắn đều có kiếm, vì vậy nàng chạy đến cầm lấy một thanh.

Mặc dù chưa học qua kiếm pháp nhưng nàng thông thạo quyền kích, thử vận kiếm, có chút gượng tay, nhưng cũng không khó khăn mấy, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đánh ngang tay cùng một hắc y nhân

Không nghĩ tới nàng cũng biết võ công, hơn nữa còn là cao thủ, Tiêu Dật Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, vẫn tiến công tàn nhẫn cùng kẻ địch.

Không bao lâu, số hắc y nhân đông đảo chiếm ưu thế đã bị đám người Tiêu Dật Phong bức bách, dần bị áp đảo, mười hắc y nhân đã vơi hơn phân nửa, còn lại cũng đã thụ thương không ít, đội hình tan rã.

Nhưng vào lúc này, Hạ Vân Hi lại mắt tinh phát hiện, một Cẩm y vệ cách Tiêu Dật Phong khá gần, đang thừa dịp hắn chuyên tâm đối địch thì đột nhiên trở tay cầm kiếm bổ về phía hắn, Hạ Vân Hi nhìn thấy liền kinh hãi, không chút nghĩ ngợi nhào tới chặn một kiếm, đau đớn kịch liệt khiến nàng hôn mê bất tỉnh, trong lúc mơ hồ nàng như rơi vào lồng ngực một người, thậm chí mơ hồ nhìn thấy...... Khuôn mặt khiến nàng động tâm, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh băng......

“...... Dật Phong......” Nàng nỉ non, ngã xuống lồng ngực người kia, mỉm cười vui vẻ.

☆, chương 35.Đau lòng (1)

Cung Hoa Dương Tử Nguyệt các

Hạ Vân Hi sắc mặt tái nhợt mà nằm trên giường, ngự y đang xử lý vết thương cho nàng.

“Thật là may, không thương tổn đến gân cốt, nếu không cánh tay này đã bị phế rồi.” Ngự y vừa bôi thuốc vừa thở dài nói.

Cánh tay trắng muốt như ngọc lại có vết kiếm rất sâu, máu tươi đầm đìa, chạm tới xương, nhìn thôi cũng biết bị thương nặng bao nhiêu. Thanh Thanh không đành lòng nhìn tiếp, hoàng hậu đau lòng mắt đẫm lệ.

Tiêu Dật Phong lẳng lặng nhìn thiếu nữ trên giường, cánh tay vết thương chồng chất, trong lòng lại dâng lên một tia chân tình khác thường...... Đau lòng? Hắn chưa từng có cảm giác này, sao lại như vậy?

Hắn lại thương xót nữ nhân......

“Được rồi, hoàng hậu nương nương, vết thương đã xử lý tốt, nhưng thời gian này tay phải sẽ không cử động được, nhất định phải bổ dưỡng thật tốt.” Ngự y băng bó xong vết thương, dặn dò hoàng hậu.

“Làm phiền rồi, Trần ngự y.” Hoàng hậu lau lệ, cảm kích gật đầu một cái, sau đó như nhớ đến cái gì, đột nhiên lại nói: “Trần ngự y, ngươi ngàn vạn phải nhớ lời Bổn cung đã nói với ngươi, tuyệt không đem chuyện ngày hôm nay nói ra.”

Bởi vì Trần ngự y là bà con của hoàng hậu nên mới truyền hắn tới chữa trị cho Hạ Vân Hi.

“Nương nương yên tâm, vi thần xem như chưa từng tới đây.” Hắn hiểu ý gật đầu nói.

“Tốt lắm, Thanh Thanh, ngươi đi bốc thuốc cùng Trần ngự y d8u.” Hoàng hậu quay đầu phân phó.

Trần ngự y cáo lui, nàng ngồi vào cạnh giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Vân Hi, nén lệ, thở dài nói: “Hài tử ngu ngốc này, sao lại không để ý nguy hiểm đi đỡ kiếm chứ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”

Nói xong, còn vô tình liếc xéo tên băng sơn thờ ơ bên kia một cái. Tiểu tử thúi này, ngay cả chút biểu hiện cũng không có, đáng ghét!

Tiêu Dật Phong cũng nhớ Hạ Vân Hi đã xả thân cứu hắn, một tia thương tiếc xẹt qua mắt, chỉ là hắn khéo léo che giấu, không ai phát hiện.

“Ưm!” Người trên giường bỗng nhúc nhích, từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt từ ái quen thuộc của hoàng hậu.

“Vân Hi, con tỉnh rồi sao, có đau lắm không?” Hoàng hậu vui mừng, ân cần hỏi.

“Nương nương ——” đột nhiên trên tay truyền đến trận trận đau đớn, Hạ Vân Hi nhíu chặt lông mày, hít sâu một hơi, “Ư ——”

“Ai, con đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm đó đi.” Hoàng hậu vội vàng xoa xoa nàng.”Cánh tay của con bị thương nặng, ngàn lần đừng chạm đến vết thương.”

Vết thương? Hạ Vân Hi lúc này mới nhớ lại tình cảnh mình đỡ kiếm, vội vàng nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc thấy bóng dáng tuấn động ngồi ở bàn trà bên kia, không khỏi vui mừng.

“Dật Phong, chàng không sao chứ?” Nàng cười yếu ớt, tử nhãn xinh đẹp lóe lệ quang mừng rỡ. Dật Phong không bị thương, thật là tốt quá.

Tiêu Dật Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, không biết tại sao, thấy nước mắt nàng tim hắn lại đau.

Thấy nhi tử vẫn bày bộ dạng ‘không liên quan tới ta’, hoàng hậu tức giận trừng mắt nhìn hắn: ”Phong nhi, Vân Hi đã tỉnh, con không thể nói lời nào an ủi nàng hay sao?” Đồ đầu gỗ!

Tiêu Dật Phong đứng lên, nhàn nhạt liếc vẻ mặt giận dữ của mẫu thân: ”Nếu nàng đã không sao, vậy nhi thần cáo lui.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Hạ Vân Hi mất mát cực kỳ, vì cái gì hắn lại vội vàng bỏ đi như vậy?

“Đứng lại!” Hoàng hậu hết sức tức giận, hét lên cản hắn lại.

Tiêu Dật Phong không thể làm gì khác hơn là ngừng lại, cau mày nhìn về phía nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện